Huyễn Linh Điện ở trên, băng tuyết bao phủ quanh tòa thành, Hà Chính Hùng không có đường nảo để chạy trốn. Bên trong tòa thành, cảnh tượng cũng không khủng khiếp như Huyễn Hoa tưởng tượng. Không có xác người la liệt, cũng không có máu tươi ướt đẫm mặt đất. Hà Chính Hùng ngồi trên một cái đài cao, sau lưng hắn là một quả cầu máu khổng lồ, đường kính hàng trăm mét. Bên trong là huyết nhục của hàng chục triệu tu sĩ cùng phàm nhân trong tòa thành này trộn lẫn vào nhau được cô đặc lại, tỏa ra mùi tanh đến đang sợ.
Hà Chính Hùng dường như rất ưa thích mùi vị này, hắn hít một hơi thật sâu, gương mặt như đang hưởng thụ một thứ gì đó rất thơm. Nhìn Huyễn Linh Điện trên cao, cúi xuống lại thấy mặt đất đang đóng băng với tốc độ cao, Hà Chính Hùng tỏ ra khá lạnh nhạt:
- Không phải Dương Thiên? Chỉ là nhãi nhép, không đáng để ta bận tâm.
Huyết cầu sau lưng Hà Chính Hùng phóng ra huyết quang nhè nhẹ bao bọc lấy hắn. Trong phạm vị huyết quang, cho dù là hàn băng hay ánh sáng của Huyễn Linh Điện cũng không lại gần được. Huyễn Linh Điện là pháp bảo đỉnh cấp của Linh Giới, chuyên về huyễn thuật. Huyễn thuật là thứ tác động lên tâm trí, linh hồn hoặc không gian xung quanh, từ đó đưa người khác vào trong huyễn cảnh.
Huyết cầu của Hà Chính Hùng rất kỳ lạ, nó ngăn cản mọi thứ tác động lên người hắn, từ đó vô hiệu năng lực của Huyễn Linh Điện. Huyễn Hoa thông qua Huyền Linh Điện có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong tòa thành. Tuy rằng nàng có thể tiếp tục tăng mạnh hàn băng để áp chế huyết quang, sau đó dùng Huyễn Linh Điện thu Hà Chính Hùng vào trong. Nhưng huyết cầu kia có chút kỳ lạ khiến Huyễn Hoa không vội vả ra tay. Thực tế, tu vị hiện tại của nàng yếu hơn Hà Chính Hùng một tiểu cảnh giới, tên kia lại dùng bí thuật kỳ dị, đánh nhau sống chết không phải là ý hay. Dương Thiên cũng sắp tìm tới nơi, Hà Chính Hùng là kẻ thù mà hắn nhất định phải giết. Cho dù xét ở góc độ nào, Huyễn Hoa cũng không nên ra tay, vây khốn tên này, không để hắn trốn thoát là đủ rồi.
Huyễn Hoa không có ý định tấn công, Hà Chính Hùng cũng không muốn bỏ chạy. Hai người cứ giữ như vậy một hồi, Dương Thiên cuối cùng cũng đuổi đến nơi. Từ trong vết nứt không gian đi ra, Dương Thiên ngẩn đầu nhìn Huyễn Linh Điện trên cao. Hắn không hỏi Huyễn Hoa đã có chuyện gì xảy ra mà trực tiếp sử dụng Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn.
Biết rõ mọi chuyện, vẻ mặt Dương Thiên đã âm trầm đến cực điểm. Hà Chính Hùng đúng là hết thuốc cứu chữa, trước khi chết vẫn làm ra được loại chuyện độc ác này. Dương MLkl9 Thiên đáp xuống bên cạnh Huyễn Hoa, nhàn nhạt nói:
- Thu hồi Huyễn Linh Điện cùng Băng Ngục Hàn Lam của ngươi đi. Tên Hà Chính Hùng này phải để chính tay ta giải quyết.
Huyễn Hoa khẽ gật đầu, Huyễn Linh Điện dưới sự điều khiển của nàng cấp tốc thu nhỏ, bay ngược trở về. Hàn băng cũng nhanh chóng rút đi, để lại tòa thành nguyên vẹn như cũ. Huyễn Hoa lùi lại, Dương Thiên tiến lên. Hắn từng bước tiến lại gần tòa thành, sau đó cả người hóa thành một vệt lưu tinh bay vào bên trong.
Dương Thiên đáp xuống trên đài cao, cách Hà Chính Hùng một đoạn ngắn. Nhận ra người đến, Hà Chính Hùng tỏ ra vui mừng:
- Sát Thần, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi.
Dương Thiên bình thản:
- Ngươi có vẻ rất mong chờ ta đến.
Hà Chính Hùng liếm môi, chỉ tay về phía huyết cầu sau lưng:
- Ngươi có nhìn thấy không, ta dùng gần 10 triệu sinh linh để tạo ra nó. Tất cả đều là để đón tiếp ngươi. Nếu ngươi đến quá chậm, e rằng ta cũng không chịu nổi nữa.
Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn đã sớm nhìn thấu huyết cầu sau lưng Hà Chính Hùng. Nó là tập hợp huyết nhục của gần 10 triệu người cô đặc lại, thậm chí cả linh hồn của bọn họ cũng bị giam giữ vào bên trong. Giữa Hà Chính Hùng và huyết cầu có một sợi giây liên kết vô hình, huyết cầu cho hắn sức mạnh vượt trội, đồng thời Hà Chính Hủng phải tiêu hao thọ nguyên của bản thân để duy trì nó. Liên kết này không thể cắt đứt theo cách thông thường, tức là Hà Chính Hùng chỉ có thể đợi đến khi thọ nguyên tiêu hao hết mà chết.
Đây mới là lý do mà hắn vui vẻ khi nhìn thấy Dương Thiên. Đã chấp nhận cái chết, nếu sớm muộn cũng chết, vậy thì nhất định phải để lại trên người Dương Thiên một chút gì đó. Hà Chính Hùng không cho rằng chỉ dựa vào nhiêu đây liền đủ để giết chết Dương Thiên, hắn còn chưa cuồng vọng đến mức đó.
Còn về phía Dương Thiên, gần 10 triệu sinh linh vì hắn mà chết oan, hắn cũng không còn gì để nói, chỉ có cách giết chết Hà Chính Hùng, dùng máu của hắn giúp linh hồn bọn họ siêu thoát mà thôi.
Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm hiện ra trên tay, Dương Thiên không dùng bất kỳ chiêu thức nào, chỉ nâng nó lên cao rồi chém xuống, động tác thong thả như một người đang múa kiếm. Hà Chính Hùng chỉ cảm thấy một cảm giác nguy hiểm đến cực độ xông vào trong đầu, hắn còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy một làn gió thoảng qua, kéo theo đó là cánh tay phải rơi xuống. Dương Thiên lạnh nhạt nói:
- Lập tức giết ngươi thì quá dễ dàng cho ngươi, ta muốn để ngươi chậm rãi thưởng thức cảm giác cái chết đến gần.
Nhìn cánh tay rơi trên mặt đất, Hà Chính Hùng cảm thấy vô cùng phấn khích. Hắn ngẩn mặt lên trời cười to:
- Ha ha, hay lắm, đã rất lâu rồi ta mới thấy mình chảy máu. Lần gần đây nhất cũng là ngàn năm trước, Sát Thần, ngươi chưa bao giờ để ta phải thất vọng a.
Dương Thiên nhíu nhíu mày, hắn có chút không hiểu được Hà Chính Hùng đang nghĩ gì. Nhân phẩm Hà Chính Hùng suy bại, tính cách độc ác, nhưng còn chưa đến mức điên khùng như thế này. Dương Thiên đương nhiên không rõ, Hà Chính Hùng vừa biết được mình bị phụ thân vứt bỏ, sinh mệnh đi đến điểm cuối, cộng thêm việc vừa giết gần mười triệu người, oán khí của họ đều đặt lên người hắn khiến cho Hà Chính Hùng triệt để điên rồi.
Hà Chính Hùng cầm lấy cánh tay vừa bị Dương Thiên chặt đứt của mình, không nói lời nào, trực tiếp mở miệng nuốt chửng nó, sau đó quay ra Dương Thiên cười nói:
- Mùi vì không tệ lắm, ta còn chưa từng thử cảm giác ăn thịt của chính mình a.
- Tên điên.
Dương Thiên mới lười cùng một kẻ điên nói nhảm, hắn đưa Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm lên, ý định chém xuống nhưng nửa đường liền dừng lại. Mây đen trên bầu trời tích tụ, một vòng xoáy hiện ra, mây đen không ngừng kéo đến. Dương Thiên ngẩn đầu nhìn lên, có đôi chút ngạc nhiên:
- Lúc này còn muốn triệu hồi thiên kiếp. Lẽ nào người cho rằng độ kiếp thành công, đạt đến Độ Kiếp Lục Chuyển liền có cơ hội thắng được ta.
Tự hỏi xong, Dương Thiên lập tức phủ nhận:
- Không đúng, nếu muốn độ kiếp, hắn sẽ không giết nhiều người như vậy. Oán khí của họ vẫn chưa tán đi sẽ khiến thiên kiếp mạnh hơn rất nhiều lần. Không lẽ là...
Dương Thiên vừa có suy đoán, Hà Chính Hùng đã ra tay hành động. Cả người hắn lao vào bên trong huyết cầu, để mặc cho những linh hồn mang đầy căm hận trong đó cắn xé. Hà Chính Hùng không tỏ ra đau đớn, ngược lại phát ra tiếng cười có phần mang rợ. Qua một thời gian, tiếng cười dần yếu đi rồi tắt hẳn, Hà Chính Hùng cũng chân chính chết đi. Nhưng đây chỉ mới là bước chuẩn bị, huyết cầu liên tục thu nhỏ lại, đến khí kích thước chỉ còn lớn hơn lòng bàn tay một chút liền phóng thẳng lên trời, chui vào bên trong thiên kiếp.
Hà Chính Hùng dùng thân mình kêu gọi thiên kiếp, dùng thân thể cùng mười triệu sinh linh khác để tạo ra oán khí trùng thiên, gia tăng uy lực của thiên kiếp lên rất nhiều lần. Kể cả hành động ăn cánh tay kia, hắn muốn lưu lại khí tức của Dương Thiên trong cơ thể mình. Khi huyết cầu hoàn toàn bị thiên kiếp nuốt chửng, mục tiêu tấn công của nó là sinh vật duy nhất còn sót lại, chính là Dương Thiên. Khí tức đã bị ghi nhớ, dù Dương Thiên có chạy đến đâu, thiên kiếp cũng sẽ đánh xuống một cách chuẩn xác nhất.
Dương Thiên tự nhận, Linh Giới hiện tại không có ai là đối thủ của hắn. Thế nhưng thiên kiếp không phải là sức mạnh thuộc về Linh Giới. Bị Hà Chính Hùng dùng cách này đẩy sức mạnh của thiên kiếp lên nhiều lần, quả thực đã có năng lực uy hiếp đến Dương Thiên.
Hắn thở ra một hơi, vẻ mặt có điểm tiếc nuối:
- Không ngờ một tên Độ Kiếp Ngũ Chuyển như Hà Chính Hùng lại có thể làm đến một bước này, là ta đã xem thường hắn. Ài, kết thúc được ân oán hơn ngàn năm, bỏ ra một chút thì có đáng là gì.
Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la... Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...