Từ bên trong vòng xoáy, lôi điện cùng huyết quang đang hòa trộn vào nhau, mang theo tiếng kêu gào thảm thiết của vô số linh hồn. Bị quấy nhiễu, tính chất của thiên kiếp chuyển đổi. Thay vì từng đợt đánh xuống, tất cả những thiên kiếp kia tập trung lại một đợt duy nhất. Một cột lôi điện khổng lồ đỏ như máu phóng thẳng xuống vị trí Dương Thiên đang đứng.
Toàn bộ không gian bị bao trùm bởi sắc đỏ, có thể nghe được những âm thanh gào thét từ bên trong thiên kiếp. Áp lực từ thiên kiếp phóng ra, cả một thành trì rộng lớn trong một thời gian ngắn liền sụp đổ, mặt đất lõm nhanh xuống. Dương Thiên vẫn đứng yên bất động, mặc cho z7Gkb cảnh vật xung quanh sụp đổ, hắn vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.
Khi thiên kiếp chỉ còn một cách đoạn nữa, Dương Thiên nâng cao Hỗn Điện Diệt Thế Kiếm, chỉ thẳng vào vào thiên kiếp. Một luồng lôi điện màu đen từ trong thân kiếm phóng ra, lao thẳng vào thiên kiếp đỏ như máu kia. So với thiên kiếp, lôi điện màu đen vô cùng bé nhỏ, gần như không đáng kể. Khoảnh khắc hai bên va chạm, tưởng chừng lôi điện màu đen kia sẽ lập tức bị đánh tan thì nó biến dị xảy xa. Tựa như một đốm lửa đột nhiên bùng chay dữ dội, lôi điện màu đen bất ngờ lan tràn, trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ thiên kiếp rồi nuốt chửng nó.
Thiên kiếp màu đỏ rực biến thành màu đen, chuyển hướng phóng ngược vào trong vòng xoáy rồi nổ mạnh khiến cho không gian nơi đó tan vỡ, chỉ còn lại một khoản hư vô tăm tối lôi điện lập lòe, sấm chớp rền vang không ngớt.
Mọi cố gắng cuối cùng của Hà Chính Hùng rốt cuộc cũng không khiến Dương Thiên bị tổn thương chút nào. Hắn nâng cao Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm lên trước mặt, thở ra một hơi:
- Sử dụng hết Hắc Thiên Thần Lôi, sau này uy lực có lẽ sẽ giảm đi một ít. Bất quá cũng không ảnh hưởng gì nhiều, có cơ hội, ta lại đi tìm thêm vài mảnh vỡ nữa là được.
Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm trở lại hình dạng nguyên bản của Phá Thiên, bị Dương Thiên thu hồi vào trong cơ thể cùng với hai mảnh vỡ. Nhìn lại quang cảnh đổ nát do áp lực của thiên kiếp gây ra, Dương Thiên đưa tay điểm nhẹ một cái.
Mặt đất phát sinh biến động, đất đá từ khắp nơi tràn về như muốn lấp đầy cái hố này. Mất thời gian vài phút đã tạo thành một cái gò mộ cao, nơi Dương Thiên đang đứng giống như một tấm bia. Dù sao gần mười triệu người này này vì hắn mà chết, thay bọn họ dựng lên một ngôi mộ cũng là chuyện nên làm.
Dương Thiên từ trên đài cao nhảy xuống, đi đến trước mặt Huyễn Hoa. Nàng ngược lại không hề tỏ ra lo lắng, chỉ bình thản nói:
- Mọi chuyện đã xong, ta cũng nên rời đi rồi.
Dương Thiên giật mình:
- Vội như vậy?
Huyễn Hoa cười nói:
- Ngươi hi vọng ta ở lại lâu một chút sao?
Dương Thiên méo mặt:
- Câu nói này...hình như là của ta mới đúng.
- Không đùa với ngươi nữa. Ta cần phải trở về để báo tin cho tiểu thư, đồng thời sắp xếp mọi chuyện cần thiết. Tất nhiên, vẫn cần sự có mặt của ngươi để giải quyết vấn đề này.
Nhắc đến Hàn Sương, vẻ mặt Dương Thiên lại trở nên nghiêm túc:
- Ta rất nhanh sẽ tìm đến Hồ Điệp Tộc mang nàng đi.
Trong lòng Huyễn Hoa có điểm vui mừng nhưng lại không biểu hiện ra, chỉ lạnh nhạt nói:
- Vậy ngươi nên cố gắng một chút. Trong một thời gian ngắn khôi phục lại thành Trảm Tiên Tiên Đế của ngàn năm trước, cho dù là ngươi cũng sẽ không dễ dàng.
- Dương Thiên ta từ trước đến nay chưa từng thất hứa.
Huyễn Hoa hừ khẽ một tiếng:
- Nói khoác không biết ngượng mồm. Nếu không phải vì lần kia ngươi thất hứa không đến đúng hẹn, mọi chuyện cũng sẽ không ra nông nổi này.
Dương Thiên ngẩn ra:
- Lần kia? Ngươi muốn nói lúc ta bị chín tên Tiên Đế khác vây công, không thể đến gặp Hàn Sương? Lẽ nào Hàn Sương gặp chuyện có liên quan đến bọn hắn?
- Tùy ngươi suy nghĩ. Cáo từ.
Biết mình lỡ miệng, Huyễn Hoa để lại một câu chào rồi vội vả rời đi. Tuy Huyễn Hoa không trả lời nhưng hành động của nàng đã nói lên tất cả. Hàn Sương là Thánh Nữ của Hồ Điệp Tộc, muốn gây khó dễ cho nàng không phải chuyện đơn giản. Nhưng nếu là thế lực sau lưng chín tên Tiên Đế kia hợp lực, vậy thì không phải là không có khả năng. Tình huống của Hàn Sương hiện tại, so với suy đoán ban đầu của Dương Thiên còn nguy hiểm hơn rất nhiều.
Huyễn Hoa nói Hàn Sương chỉ còn lại thời gian ngàn năm, Dương Thiên cho là nàng sẽ phải thành thân với tên Thánh Tử gì đó. Lần trước, Hàn Sương hẹn gặp hắn cũng là vì chuyện này, tiếc là hắn còn chưa kịp đến nơi đã bị chín tên Tiên Đế kia cản trở. Hiện tại, Dương Thiên dám khẳng định là Hàn Sương đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, mà nguyên nhân cũng là vì trận chiến giữa hắn và chín tên Tiên Đế kia.
Dương Thiên ngẩn mặt nhìn lên bầu trời, không gian trên cao vẫn là một mớ hỗn độn, chưa khôi phục lại như ban đầu. Những người thân thiết bên cạnh hắn cứ lần lượt gặp chuyện không khỏi khiến Dương Thiên suy nghĩ. Khi hắn đến Độ Kiếp, có Vô Lượng Chân Nhân, Huyền Phong Ma Đế cản trở hắn cứu Tử Hà, có Nhạc Hiên thân mang Sáng Thế Lực là mối uy hiếp rất lớn. Sau khi phi thăng Tiên Giới, sẽ có một đám Tiên Giới cùng đại thế lực ngăn cản hắn cứu Hàn Sương. Đến Chân Tiên là Hủy Diệt, đến Sáng Thế Thần là vài tên Thần Đế. Nhược Hy nói sau khi đạt đến Sáng Thế Thần có thể cứu được thế giới này, nhưng thực sự không cần trả giá sao? Vậy rốt cuộc cần phải trả một cái giá như thế nào để đạt được sức mạnh đó, và sức mạnh này có thực sự là đủ?
Dương Thiên cứ ngẩn ngơ như vậy một hồi lâu, Liệt Viêm Kình rốt cuộc cũng tiến đến:
- Ngươi gặp phải chuyện gì khó giải quyết?
Dương Thiên quay sang nhìn Liệt Viêm Kình, hỏi một câu không liên quan gì:
- Ngươi liều mạng tu luyện, cố gắng đạt đến cảnh giới cao hơn để làm gì?
Liệt Viêm Kình không hiểu vì sao Dương Thiên lại hỏi một câu như vậy:
- Đương nhiên là để đạt được sức mạnh lớn hơn.
- Đạt được sức mạnh to lớn để làm gì?
- Ta cần có sức mạnh để làm những chuyện mình muốn.
Dương Thiên khẽ lắc đầu:
- Nếu đến một ngày ngươi nhận ra, mọi nỗ lực của mình đều vô nghĩa. Cho dù ngươi đạt được sức mạnh lớn hơn, vẫn sẽ có những kẻ ngày càng mạnh hơn xuất hiện. Cuối cùng ngươi vẫn không thể bảo vệ tất cả những ngươi quan trọng bên cạnh mình.
Liệt Viêm Kình im lặng một lúc rồi đáp:
- Ta không biết ngươi đang có khuất mắt gì. Nhưng ngươi vẫn luôn là một người mà ta rất ngưỡng mộ. Ta không có câu trả lời chính xác cho câu hỏi của ngươi. Nhưng ta cho rằng, nếu ngươi không làm được chuyện gì đó, tất cả là do ngươi chưa đủ mạnh mà thôi.
Dương Thiên hỏi lại:
- Như thế nào gọi là đủ? Thánh Thể, Hoàn Vũ, Bán Tiên, hay còn cao hơn nữa?
Liệt Viêm Kình nghiêm túc:
- Chỉ cần trở thành kẻ mạnh nhất là được.
Trái với suy nghĩ của Liệt Viêm Kình, Dương Thiên đột nhiên bật cười:
- Nói rất đúng, về điểm này ngươi và ta giống nhau, đều tin tưởng vào sức mạnh tuyệt đối. Khi nãy có chút chuyện khiến ta suy nghĩ bâng quơ mà thôi. Đúng rồi, Hà Chính Hùng dùng bí pháp vô cùng độc ác giết hại hàng triệu sinh linh sau đó tự sát. Lời hứa để ngươi kết liễu hắn xem ra không thực hiện được rồi.
Liệt Viêm Kình cũng cười:
- Hắn chết, tâm ma của ta cũng tự động giải khai. Tuy có chút tiếc nuối vì không thể tự tay giết hắn nhưng với ta như vậy cũng đã đủ rồi.
Khuất mắt trong lòng Dương Thiên vẫn chưa hoàn toàn giải khai, nhưng nói chuyện với Liệt Viêm Kình khiến hắn dễ chịu hơn một chút. Chung quy lại là do hắn chưa đủ mạnh, theo sức mạnh dần tăng tiến, mọi khuất mắt rồi sẽ dần được giải đáp. Dương Thiên tin rằng, khi hắn đạt đến Sáng Thế Thần cũng là lúc mọi chuyện sáng tỏ. Còn có linh hồn của sư phụ, không biết đã hoàn toàn tiêu tán hay chưa. Nếu có thể, hắn muốn được gặp lại sư phụ một lần nữa.
Dương Thiên hỏi:
- Tiếp theo đây ngươi định làm gì? Trở lại Thủy Hoàng Giới?
Liệt Viêm Kình suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu:
- Con người của ta không quen bỏ cuộc. Ta sẽ xây dựng lại một thế lực khác. Lần này sẽ không dẫm lên vết xe cũ. Có những chuyện, chỉ cần trải qua một lần trong đời là đủ rồi.
Dương Thiên đặt tay lên vai Liệt Viêm Kình:
- Vậy chúc ngươi thành công. Chúng ta tạm chia tay ở đây. Lần sau gặp lại ta sẽ mời ngươi uống rượu.
Dương Thiên nói xong liền biến mất, Liệt Viêm Kinh gọi với theo:
- Còn ngươi, tiếp theo ngươi dự định sẽ làm gì?
Trong không gian rộng lớn vang lên âm thanh:
- Ta phải đi kết thúc lần trải nghiệm nhân sinh này.