Phong Lưu Chân Tiên

Chương 686: Vũ Thần Và Lệ Quỷ



Vũ Thần cười nhẹ:

- Ngươi có rất nhiều cống hiến sao?

Dương Thiên tỏ ra khiêm tốn:

- Không nhiều lắm, mua hết vật phẩm trong buổi đấu giá này thì vẫn có thể.

- Khoác lác.

Vũ Thần ném lại hai từ rồi không thèm để ý đến hắn nữa. Dương Thiên đưa tay gãi mũi, rõ ràng đã rất khiêm tôn lại bị nói là khoác lác, thế giới này thực sự có quá nhiều chuyện khó hiểu.

Người đến ngày một đông, khu vực ngoại môn đệ tử đã sớm bị lấp kín. Một vài người đến sau phải dọa dẫm, uy hiếp, thậm chí bỏ ra cống hiến để mua chỗ ngồi. Một số khác chấp nhận tìm một nơi trống trải để quan sát. Nhìn về hàng ghế nội môn đệ tử vẫn còn khá nhiều chỗ trống, Dương Thiên khẽ lắc đầu:

- Trình độ tổ chức thật kém, không tính toán chính xác được số lượng người tham dự của mỗi tầng đệ tử.

Số người tham gia chỉ hơn một ngàn, toàn bộ nơi này có đến vài ngàn vị trí, nếu tính toán đúng, tất cả mọi người đều sẽ có chỗ ngồi khá rộng rãi, thoải mái. Đằng này, số lượng ngoại môn đệ tử gấp nội môn đệ tử vài chục lần, đệ tử hạch tâm cùng chân truyền càng không cần nói, không bằng một phần nhỏ ngoại môn đệ tử, vậy mà số lượng chỗ ngồi được chia đều bằng nhau. Dù biết rằng chức vụ khác nhau sẽ có đãi ngộ khác nhau, nhưng làm quá như vậy sẽ dễ mất đi nhân tâm. Bất quá, Dương Thiên cũng chỉ tùy tiện nói ra mà thôi. U Linh Tông thích làm thế nào là việc của bọn họ, không ảnh hưởng gì đến hắn là được.

Đúng giờ, một mỹ phụ trung niên bước lên sàn đấu giá. Nàng ra hiệu cho mọi người yên lặng rồi dùng linh lực nói to:

- Đây không phải lần đầu tiên U Linh Tông tổ chức đấu giá, những vật phẩm đấu giá quan trọng đều đã có thông tin từ trước, cho nên ta không cần phải giới thiệu lại để tránh lãng phí thời gian. Nhớ ký, mọi vật phẩm đấu giá đều dùng điểm cống hiến. Kẻ nào không đủ cống hiến vẫn cố ý ra giá sẽ xử lý theo quy định của môn phái.

Nàng nói xong liền ra hiệu cho một tỳ nữ đứng gần đó bê lên một cái khay, bên trên là một củ nhân sâm dài chừng nửa mét màu đen:

- Món đầu tiên, Thiên Niên Quỷ Sâm...

Từng món từng món bảo vật được đưa lên, chúng đệ tử tranh nhau ra giá, cố gắng đoạt lấy thứ mình ưa thích. Dương Thiên hai mắt nhắm hờ, thỉnh thoảng đưa tay che miệng ngáp. Hắn cũng không hi vọng trong một cái đấu giá hội cấp thấp như thế này có thể tìm được bảo vật nào có giá trị.

Điều khiến Dương Thiên hơi ngạc nhiên là, Vũ Thần cũng tỏ ra bình thản đến lạ. Tựa như những thứ kia trong mắt nàng khá tầm thường, không có quá đặc biệt. Hai người đều không có hứng thú, ngồi không cũng nhàm chán, Dương Thiên dựng lên một cấm chế cách âm rồi quay sang Vũ Thần:

- Đúng rồi, về lệ quỷ trong cơ thể ngươi, ta có một cách giải quyết.

Bất ngờ nhắc đến vấn đề này, Vũ Thần tỏ ra nghi ngờ:

- Giải quyết? Giải quyết chuyện gì?

- Ngươi có muốn cùng nó tách ra, khôi phục dung mạo như cũ?

Vũ Thần lập tức lắc đầu:

- Không cần.

Dương Thiên khó hiểu:

- Ta nghe nói nữ nhân đều ưa thích làm đẹp, lẽ nào sở thích của ngươi có điểm khác người. Ây, vậy thì thật đáng tiếc, nếu khôi phục dung mạo, ngươi tuyệt đối là một đại mỹ nữ, vậy mà lại thích bộ dạng nửa người nửa quỷ kia.

Bị Dương Thiên trêu chọc, Vũ Thần gần như muốn nổi điên rồi:

- Ngươi mới ưa thích bộ dạng nửa người nửa quỷ. Nếu đem lệ quỷ tách ra, ta sẽ lập tức mất mạng.

Dương Thiên bất ngờ đặt tay lên vai Vũ Thần:

- Đừng cử động, để ta quan sát một chút.

Vũ Thần còn chưa kịp phản ứng, tay còn lại của Dương Thiên đã đưa ra, gỡ tấm mặt nạ trên mặt nàng xuống. Trái với suy nghĩ của Vũ Thần, Dương Thiên không hề sợ sệt hay chán ghét nửa khuôn mặt lệ quỷ của nàng mà tỏ YMYm6 ra khá chăm chú. Quan sát một lúc, Dương Thiên đeo lại mặt nạ cho Vũ Thần, tỏ vẻ đã hiểu:

- Thì ra là như vậy. Trước kia ngươi đã từng gặp phải biến cố, gần như mất mạng, nửa khuôn mặt bị pháp bảo chém đứt. Nhờ vào việc dung hợp với lệ quỷ, đem phần thiếu sót bù lại, ngươi mới giữ được mạng sống của mình. Nhưng cũng vì vậy, ngươi và nó không thể tách rời nhau ra, bằng không sẽ khó giữ được tính mạng. Ngươi tu luyện có phần điên cuồng, những bảo vật đấu giá đối với tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan đều rất có giá trị cao nhưng ngươi đều chẳng động lòng. Cho nên, ta nghĩ ngươi rất có thể là tiểu thư của một đại gia tộc tu chân nào đó, bị gia tộc vứt bỏ hoặc bị một kẻ thù mạnh mẽ diệt tộc, luân lạc đến U Linh Tông tìm cách trả thù.

Vũ Thần trợn mắt, không nói được lời nào. Những gì Dương Thiên nói hoàn toàn là sự thật. Thời điểm gia tộc của nàng bị diệt, Vũ Thần mang theo bảo vật bỏ trốn. Nàng bị kẻ thù truy sát, chỉ thiếu chút nữa liền mất mạng. May mắn dựa vào bí pháp của gia tộc, dung hợp với lệ quỷ, không những thành công giữ được mạng sống mà còn thoát ra được khỏi tay kẻ thù.

Dương Thiên nói tiếp:

- Xem ra ngươi có rất nhiều cố sự không thể đề cho người ngoài biết được.

Vũ Thần hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh:

- Ngươi làm sao biết được chuyện này, lẽ nào đều là dựa vào quan sát khuôn mặt của ta?

Dương Thiên thành thật:

- Trên mặt ngươi vẫn còn lưu lại dấu vết bị pháp khí cắt ngang. Lệ quỷ và ngươi tư hợp lại với nhau nhưng chưa hoàn toàn là một thể. Đây là do hai người chỉ mới dung hợp trong thời gian ngắn, tối đa chỉ hơn chục năm, không phải thiên sinh đã như vậy. Ừm, ngoài ra ta có một vài suy đoán, ngươi có muốn nghe nữa hay không?

- Không cần.

Vũ Thần sợ rằng suy đoán tiếp theo của Dương Thiên đều chính xác cho nên không dám để hắn nói ra. Người này, không chỉ trí tuệ hơn người, hơn nữa còn phải từng trải qua nhiều chuyện, có kinh nghiệm phong phú mới đưa ra được những suy đoán chuẩn xác như vậy.

- Ta hoài nghi ngươi là một lão quái vật đã sống hàng vạn năm, vì một lý do gì đó mà tu luyện lại từ đầu.

Dương Thiên vội chối:

- Nào có, ngươi nghĩ nhiều rồi.

Thật ra xét ở góc độ nào đó, Dương Thiên cũng không tính là gạt nàng. Bỏ qua khoảng thời gian hắn là Hỗn Độn Chân Tiên. Từ khi tiến vào Luân Hồi, Dương Thiên cũng chỉ mới khoảng 1300 tuổi, không phải lão quái vật vạn năm. Còn có, hắn không tu luyện lại từ đầu, chỉ là bị thương nên tìm cách khôi phục. Nhìn từ bên ngoài có lẽ giống nhau, nhưng thực ra có khác biệt rất lớn. Dương Thiên tiếp tục chủ đề ban đầu:

- Thực ra ta có thể giúp ngươi cùng lệ quỷ tách ra, không những giữ lại được mạng sống mà còn để ngươi khôi phục lại diện mạo như cũ.

Vũ Thần nghe thấy câu này liền vui mừng, nàng cũng như những thiếu nữ bình thường, mong muốn khôi phục lại dung mạo xinh đẹp của mình. Bất quá, nhớ đến lệ quỷ, Vũ Thần vẫn có chút do dự:

- Vậy còn lệ quỷ, ta và hắn gắn bó đã lâu...

Dương Thiên bật cười:

- Yên tâm đi, lệ quỷ sẽ không có chuyện gì. Ta chỉ cần sửa đổi một chút, hai người các ngươi từ dung hợp sẽ chuyển thành ký kết khế ước. Về phần khế ước bình đẳng hay chủ tớ là do ngươi và hắn quyết định.

Vũ Thần nghe đến đây liền thoải mái, nàng thậm chí có chút gấp gáp:

- Vậy khi nào có thể bắt đầu?

Dương Thiên thản nhiên nói:

- Sau khi đấu giá kết thúc, chúng ta sẽ lập tức tiến hành. Dù sao thời gian dung hợp giữa ngươi và lệ quỷ cũng đã hơn mười năm. Muốn đem nó tách ra, đồng thời khôi phục lại vết thương cùng dung mạo cần thời gian khá dài, cần tranh thủ trước khi Thiên Âm Bí Cảnh mở ra.

Vũ Thần cũng muốn khôi phục dung mạo càng nhanh càng tốt nên không có ý kiến gì. Nàng không tiếp tục nói chuyện với Dương Thiên mà nhắm mắt lại, âm thầm trao đổi với lệ quỷ.

Vốn dĩ Dương Thiên cũng không muốn đẩy nhanh quá trình này như vậy, nhưng sau khi kết thúc Thiên Âm Bí Cảnh hắn sẽ rời khỏi U Linh Tông. Cho nên, Dương Thiên cần giải quyết tất cả những chuyện ở đây trước khi rời đi. Giúp Vũ Thần khôi phục cũng là một trong những việc hắn cần phải làm.

Cuộc trò chuyện giữa Dương Thiên và Vũ Thần chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn. Dương Thiên lại tiếp tục khép hờ mắt, chờ đợi đấu giá hội nhàm chán trôi qua. Mãi cho đến khi nữ nhân trung niên cất cao giọng:

- Tiếp theo đây sẽ là phần được mong chờ nhất trong buổi đấu giá. Ta nghĩ các thế lực lớn tại U Linh Tông đều đang nhắm vào thứ này. Vậy thì không cần nói nhiều nữa, suất vào Thiên Âm Bí Cảnh đầu tiên, giá khởi điểm 10 triệu cống hiến.

Giới thiệu truyện Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .