Phong Lưu Chân Tiên

Chương 687: Đắc Tội Thủ Tịch Đệ Tử



Nữ nhân trung niên vừa dứt lời, cả sàn đấu giá lập tức trở nên cực kỳ sôi động. Các thế lực dùng ánh mắt cùng cử chỉ đe dọa lẫn nhau. Trừ tên có hơn 20 triệu điểm cống hiến, vượt trội so với những thế lực còn lại mà Vũ Thần nói, những thế lực vẫn chưa có gì là nắm chắc. Ngoại môn đệ tử như Vũ Thần không biết được nhiều, cho rằng chỉ có 3 thế lực kia chia đều 3 suất. Trên thực tế, U Linh Tông có vài thế lực ngầm mà ngoại môn đệ tử chưa từng nghe đến, số điểm cống hiến trong tay bọn hắn đạt đến một con số khá kinh khủng.

Trong vài phút, không có bất kỳ ai ra giá. Nữ nhân trung niên cũng đã quen với việc này. Nàng dùng Khống Vật Thuật bắt lấy một cái ghế, kéo đến bên cạnh mình rồi ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi.

Theo truyền thống lâu năm của U Linh Tông, suất tham dự Thiên Âm Bí Cảnh đầu tiên sẽ thuộc về người đứng đầu trong tầng lớp đệ tử. Tất nhiên, đây cũng không phải quy định, chỉ là tiền lệ. Nhưng nhiều năm qua, chẳng có ai can đảm đứng ra tranh giành. Thứ nhất, nếu có ai đó được công nhận là người đứng đầu, thực lực của hắn là điều không cần phải bàn cãi. Chưa kể đến hậu thuẫn phía sau lưng hắn chín phần mười là một vị tông chủ nào đó. Đắc tội với hắn cũng là gián tiếp đắc tội với tông chủ. Thứ hai, thân là đệ tử đứng đầu, số điểm cống hiến hắn sở hữu tất nhiên vô cùng vượt trội, không ai đủ sức tranh giành, vì vậy không cần ra mặt, tránh gây thù chuốc oán vô ích. Tên đệ tử đứng đầu kia thông thường sẽ giả vờ khiêm tốn không vội ra giá, thật ra là đang muốn tận hưởng cảm giác đứng trên nkDD2 người khác, không ai dám cùng hắn tranh đoạt.

Dương Thiên không biết những thứ này. Cho dù biết thì đã sao? Hắn không quan tâm tên đệ tử đứng đầu kia là ai. Đắc tội tông chủ? Một tên Phân Thần kỳ mà thôi. Điểm cống hiến? Thật xin lỗi, điểm cống hiến của Dương Thiên có còn nhiều hơn tất cả bọn hắn cộng lại. An Thiên Dật thèm khát U Hải Ma Lan nhiều năm như vậy, cho nên số điểm cống hiến hắn dùng để đưa ra nhiệm vụ kia cũng đạt đến một con số thiên văn. Tất nhiên, nhiệm vụ này đã trải qua nhiều năm, chẳng ai có hứng thú với nó, vì tất cả đều xem đây là nhiệm vụ bất khả thi.

Xét về mặt nào, Dương Thiên cũng không e ngại tên đệ tử đứng đầu kia. Nhìn cả đám người bàn tán xôn xao nhưng không có ai lên tiếng kia, Dương Thiên hơi khó hiểu quay sang nhìn Vũ Thần:

- Không phải ngươi nói bọn hắn đã chuẩn bị một số điểm cống hiến rất lớn, đấu giá lần này sẽ rất sôi động sao?

Vũ Thần cũng không rõ lắm:

- Ta cũng chỉ là nghe đồn. Tuy ta cũng không biết vì sao bọn hắn không ra giá, nhưng ta dám khẳng định, rất nhiều kẻ thèm muốn suất tham dự Thiên Âm Bí Cảnh.

Dương Thiên nhún vai:

- Chuyện gì cũng cần có người mở đầu. Không ai có ý định lên tiếng, vậy thì để ta đi.

Ở hàng ghế trong khu vực dành riêng cho đệ tử chân truyền, một thanh niên lưng đeo 10 cây kiếm xếp theo hình rẻ quạt, bộ dạng điềm tĩnh nhưng lại khó che đi được vẻ đắc ý trong mắt hắn.

Xung quanh đó còn có 3 người khác, 2 nam một nữ. Bọn hắn thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt khó chịu lướt qua thanh niên. Đều là đệ tử chân truyền, địa vị của bốn người bọn họ vốn dĩ là ngang nhau. Nhưng thanh niên bất kể là tư chất hay pháp bảo sở hữu đều vượt trên bọn họ một bậc. Dù muốn dù không, bọn họ đều công nhận sự vượt trội của thanh niên. Kể cả như vậy, nhìn bộ dạng đắc ý, tự xem mình đứng trên kẻ khác kia, ai cũng không nhịn được mà cảm thấy khó chịu.

Nữ nhân tính khí ngay thẳng, nhịn không được liền quay sang thanh niên ngồi bên cạnh:

- Tên Lữ Trình này có gì đáng để kiêu ngạo. Nếu không phải Tiêu Hà sư đệ đã bị Ma Thần Cung đưa đi, hắn có thể ngồi chiễm trệ tại vị trí thủ tịch đệ tử (đệ tử đứng đầu) sao?

Thanh niên kia lắc đầu:

- Cũng không thể nói như vậy. Trước khi Tiêu Hà đến đây, Lữ Trình đã ngồi vững vàng tại vị trí thủ tịch đệ tử. Tiêu sư đệ đạt được truyền thừa của Thái Âm Đạo Nhân, không thể phủ nhận hắn là đệ tử kiệt suất nhất kể từ khi U Linh Tông lập nên. Lữ Trình không bằng Tiêu Hà cũng là chuyện bình thường, nhưng cũng không thể vì vậy mà xem thường tên này.

Nữ nhân bĩu môi:

- Không cần ngươi nói, những chuyện này ta đương nhiên biết. Chẳng qua bộ dạng mắt cao hơn đầu của hắn khiến ta cảm thấy khó chịu mà thôi. Ài, thật hi vọng có một ai đó ra giá. Cho dù có đổi được hay không ta cũng sẽ cảm tạ hắn.

Thanh niên cười nói:

- Chuyện này e rằng không có khả năng xảy ra. Dù sao cũng không có ai dám...

Hắn còn chưa kịp dứt lợi, một âm thanh đã vang vọng khắp sàn đấu giá:

- 11 triệu.

Thanh niên cứng miệng, nữ nhân vô tay vui mừng:

- Thực sự có kẻ dám đứng ra tranh cướp, rất thú vị a. Ngươi xem...

Nàng còn chưa nói hết câu liền im bặt, một sát khí khiến người ta lạnh sống lưng cuốn đến chỗ bọn họ. Quay lại nhìn, Lữ Trình đã không còn đắc ý, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm đến cực điểm, chứng tỏ rằng hắn đang rất phẫn nộ. Sát khí khiến ba người không dám tiếp tục cười, nhưng sự vui vẻ ẩn hiện trên gượng mặt bọn họ lại không qua khỏi được mắt của Lữ Trình. Điều này càng khiến tên thủ tịch đệ tử này nổi giận, hắn cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khiêu khích.

Cả sàn đấu giá hướng về nơi phát ra âm thanh. Bị nhiều người nhìn như vậy, Dương Thiên tỏ ra hơi khó chịu:

- Ta ra giá 11 triệu điểm cống hiến đổi một suất tham dự Thiên Âm Bí Cảnh, có gì không đúng sao?

Nữ nhân trung niên lắc đầu cười khẽ:

- Ngươi không sai, chỉ là khiến bọn ta có chút bất ngờ. Một ngoại môn đệ tử lại có số điểm cống hiến lớn đến như vậy.

Dương Thiên ngồi ở khu vực dành cho ngoại môn đệ tử, cho nên nàng mặc định hắn cũng là ngoại môn. Dương Thiên lười giải thích, thản nhiên nói:

- Đấu giá hội cũng không cấm ngoại môn đệ tử đấu giá.

Nữ nhân vẫn giữ nụ cười:

- Tất nhiên không cấm. Có điều, nếu ngươi không trả đủ số cống hiến đã ra, mọi hậu quả phải tự mình gánh chịu.

Nàng không đợi Dương Thiên đáp lại mà quay mặt về phía khu vực đệ tử chân truyền hô to:

- 11 triệu cống hiến lần thứ nhất, còn có ai trả giá cao hơn.

Trong lòng Lữ Trình đã quyết tâm giết chết Dương Thiên. Có điều trước tiên hắn vẫn phải giành suất tham dự vào tay để vớt vát phần nào danh dự. Lữ Trình lớn tiếng hô:

- 15 triệu cống hiến.

- 20 triệu cống hiến.

- Ngươi...

Một hơi tăng liền 5 triệu cống hiến, Lữ Trình đứng dậy, nhìn thẳng về phía nữa nhân trung niên:

- Phượng trưởng lão, ta đề nghị kiểm tra điểm cống hiến của tên này, tránh cho hắn phá hỏng buổi đấu giá.

Phượng trưởng lão do dự trong chốc lát rồi gật đầu. Nàng quay sang Dương Thiên:

- Để đảm bảo ngươi có đủ cống hiến để trả giá, ta muốn kiểm tra qua, không có vấn đề gì chứ?

Dương Thiên không phải thành phần manh động như Lữ Trình. Hắn hiểu đây là việc cần thiết, có thể hạn chế rắc rối nên rất thoải mái lấy ra lệnh bài thân phận ném cho nữ nhân trung niên. Dùng Khống Vật Thuật tiếp lấy lệnh bài thân phận của Dương Thiên, thần thức tràn vào bên trong, hai mắt Phượng Trưởng lão trừng to vì kinh ngạc. Nàng dùng giọng run run:

- Ngươi, ngươi từ nơi nào kiếm được số cống hiến này.

Dương Thiên nhún vai:

- Đương nhiên là từ Nhiệm Vụ Đường.

Phương trưởng lão nghi hoặc:

- Rốt cuộc phải làm bao nhiêu nhiệm vụ...Không đúng, còn có nhiệm vụ kia.

Nàng kinh hãi nhìn Dương Thiên:

- Ngươi hoàn thành được nó?

Nhiệm vụ của An Thiên Dật bị phủ bụi ở một góc nhiều năm không ai thèm quan tâm. Khi nó được hoàn thành cũng chẳng có ai biết đến, Phượng trưởng lão kinh hãi là chuyện bình thường. Đối với câu hỏi này, hắn tỏ ra khiêm tốn:

- May mắn mà thôi.

Phượng trưởng lão không còn gì để nói, nàng ném trả lại lệnh bài thân phận cho Dương Thiên. Nếu tên này thật sự là do may mắn, vậy vận khí của hắn phải nghịch thiên đến mức nào. Còn nếu nói hắn dựa vào thực lực, Phượng trưởng lão thà tin rằng hắn có vật khí tốt còn hơn.

Hít một hơi thật sâu, Phượng trưởng lão lớn tiếng:

- Xác nhận Dương Thiên có đủ điểm cống hiến, đấu giá tiếp tục bắt đầu.

Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...