Phong Lưu Chân Tiên

Chương 690: Xử Lý Đơn Giản



Những tên này đã đến từ lâu nhưng lại bị cấm chế của Dương Thiên cản ở bên ngoài. Bọn hắn đã đuổi những ngoại môn đệ tử quanh đó đi chỗ khác, nhưng vì sợ bị người khác chú ý nên lại tốn thêm kha khá thời gian để bày lên mọt cái huyễn trận cấp thấp để che mắt. Chuẩn bị khá kỹ, rốt cuộc tất cả hợp sức lại vẫn không phá được cấm chế của Dương Thiên. Bỏ về lại càng không thể, Lữ Trình nhất định sẽ hỏi tội bọn hắn. Tiến không được, lui cũng không xong, cả đám người đành kiên nhẫn đứng bên ngoài đợi Dương Thiên đi ra.

Dương Thiên cũng không muốn bọn hắn đợi lâu, vừa hoàn thành quá trình chữa trị của Vũ Thần liền đi ra tiếp đón. Nhìn đám người khí thế hừng hực nhắm vào mình, Dương Thiên chỉ cười khẽ:

- Còn chưa chịu ra tay, lẽ nào đợi ta bắt đầu trước sao. Ây, vậy cũng tốt, giải quyết nhanh một chút, trời cũng sắp mưa rồi.

Dương Thiên vừa dứt lời, một tiếng hét thảm đã vang lên. Cả đám người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một tên trong số đó đã gục xuống trong vũng máu, đầu và tay chân giống như bị một con yêu thú cắn xé đến biến dạng. Tiếp theo đó, từng tiếng hét thảm liên tục vang lên, từng người từng người gục xuống trong vũng máu. Nếu có tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở đây, chắc hẳn có thể nhìn thấy một bóng ma hình dạng vô cùng xấu xí 08njh đang không ngừng tấn công, nuốt chửng từng người một.

Đống bảo vật nhận được từ tay An Thiên Dật, Dương Thiên không có chỗ dùng liền tiện tay ném cho ác quỷ. Ác quỷ thuộc về tử vọng sinh vật, khả năng chuyển hóa và hấp thu linh lực vô cùng tốt, trong thời gian ngắn đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ. Chưa kể đến sức mạnh và đặc tính riêng biệt của nó, nếu giao thủ với Nguyên Anh kỳ cũng sẽ không thua thiệt quá lớn. Trong toàn bộ đệ tử của U Linh Tông, ngoại trừ Lữ Trình đạt đến Nguyên Anh kỳ, cho dù là đám đệ tử chân truyền khác cùng lắm cũng chỉ là Kim Đan hậu kỳ mà thôi. Những người được cử đến đây đại đa phần đều là Kim Đan sơ kỳ và trung kỳ, cao nhất là một tên vừa bước vào Kim Đan hậu kỳ chưa lâu, sao có thể là đối thủ của ác quỷ.

Không ai biết mình chết như thế nào, chỉ trong vài nhịp thở, tất cả chỉ còn là những cái xác không hoàn chỉnh nằm trong vũng máu. Ác quỷ theo lệnh Dương Thiên chỉ chừa lại đúng một tên Kim Đan trung kỳ sống sót, sợ hãi đến không đứng vững. Dương Thiên búng ra một ngọn lửa, đem đống xác người cùng máu tanh kia thiêu thành một đống tro tàn. Tên Kim Đan trung kỳ còn sót lại vội quỷ xuống, liên tục dập đầu vang xin:

- Tiền bối, mọi chuyện đều là do Lữ Trình ra lệnh, xin tiền bối tha mạng.

Dương Thiên cũng lười cũng tên này nói nhiều, trực tiếp sưu hồn để thu lấy tin tức. Đối với những kẻ muốn giết mình, Dương Thiên chưa từng nương tay. Xử lý nhanh gọn một chút, Dương Thiên còn có việc cần làm, hắn cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian để chơi đùa với Lữ Trình.

Tên này cũng thuộc về hạch tâm đệ tử, thông tin có được cũng khá nhiều. Lữ Trình ra lệnh cho bọn hắn đến giết Dương Thiên, đoạt lấy ba tấm lệnh bài. Khi Thiên Âm Bí Cảnh mở ra, hắn sẽ giả dạng thành Dương Thiên, mang theo hai người khác rời khỏi U Linh Tông, tự mình tiến vào trong. Tu sĩ tu luyện, bế quan vài năm cũng là chuyện bình thường. Cho nên, Lữ Trình có biến mất một thời gian dài cũng sẽ không có ai nghi ngờ. Chỉ cần vào được Thiên Âm Bí Cảnh, những chuyện sau đó rất dễ để xử lý.

Loại chuyện giết người đoạt bảo tại Tu Chân Giới chưa bao giờ là thiếu. Tại một nơi cá lớn nuốt cá bé như Ma Vực lại càng không cần phải nói. Dương Thiên cũng khá thích quy tắc này, muốn hành sự cũng đơn giản hơn rất nhiều. Thông qua ký ức của tên Kim Đan trung kỳ kia, Dương Thiên mất chút thời gian liền tìm được đến nơi ở của Lữ Trình. Nó là một khu nhà rất lớn, nằm ngay sát cung điện của năm tên tông chủ. Lữ Trình là thủ tịch đệ tử, chân truyền của một trong năm vị tông chủ nên có được rất nhiều ưu ái.

Bên trong có khá nhiều tu sĩ đang tụ tập, giống như là đang chờ đợi điều gì đó. Dương Thiên tạo ra một cấm chế cách âm cùng huyễn trận sơ cấp để che mắt, cước bộ nhàn nhã đi vào bên trong.

Trong một căn phòng lớn có khá nhiều người, Lữ Trình ngồi ngay tại vị trí trung tâm, gương mặt của hắn lúc này có điểm khó coi:

- Chỉ đối phó với một tên nội môn đệ tử, tại sao lâu như vậy vẫn chưa thấy bọn hắn trở về?

Với tư cách là người đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử, mạng lưới thông tin của Lữ Trình tại U Linh Tông rất lớn. Chỉ trong một thời gian ngắn, hắn đã điều tra ra được thân phận của Dương Thiên, không phải ngoại môn đệ tử mà là nội môn đệ tử. Tin tức này không có gì giá trị, trong mắt hắn nội môn đệ tử hay ngoại môn đệ tử đều như nhau, con sâu cái kiến, giết đi cũng sẽ chẳng có ai bận tâm.

Tất nhiên, vì Dương Thiên đã hoàn thành nhiệm vụ kia, không loại trừ khả năng Đại Tông Chủ An Thiên Dật sẽ bảo hộ hắn, vì vậy cần hành sự cẩn thận một chút. Nghe nói thời gian gần đây Đại Tông Chủ đã tiến hành bế quan đột phá, không có thời gian quản chuyện bên ngoài. Sau khi xác định không có kẻ nào đang âm thầm bảo hộ Dương Thiên, Lữ Trình mới chớp lấy thời cơ mà hành động.

Lữ Trình cất tiếng hỏi, không có ai đáp lại hắn. Bản thân bọn hắn cũng rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra. Một người đứng lên:

- Để ta đến đó một chuyến.

Lữ Trình gật đầu:

- Đi đi. Nhớ kỹ, chỉ quan sát, nhất định không được ra tay. Nói không chừng tên Dương Thiên đó đã sớm có chuẩn bị, những tên kia cũng không còn mạng để trở về.

- Sao có thể?

- Hắn là người hoàn thành nhiệm vụ kia. Đại Tông Chủ quá vui mừng, tặng cho vài món bảo vật lợi hại cũng là chuyện dễ hiểu. Có lẽ lần này tính toán của ta hơi sai lệnh một chút.

Đáp lại Lữ Trình là một tiếng cười nhẹ từ bên ngoài vọng vào:

- Thực tế không hẳn là như vậy nhưng cũng không sai biệt lắm, đám người kia đều đã đi trước một bước, các ngươi cũng sẽ rất nhanh theo chân bọn hắn.

Vẻ mặt tất cả những người ở đây đều biến sắc, bọn hắn rất nhanh nhận ra âm thanh này là của ai. Lữ Trình không nói tiếng nào, cả người lao thẳng ra ngoài, những người khác vội vả theo sát phía sau.

Nhìn cả đám người đứng trước mặt mình, Dương Thiên có chút buồn cười:

- Kéo đến đông người như vậy, các ngươi muốn mở lễ hội sao?

Những người ở đây không phải đều là thuộc hạ của Lữ Trình, còn có những kẻ của thế lực khác chờ đợi lệnh bài được mang về, sau đó dùng điểm cống hiến mua lại. Cho nên tại đây tụ tập gần 100 đệ tử, gần hai phần ba số tinh anh đệ tử của U Linh Tông. Đem tất cả bọn hắn giết đi, U Linh Tông chắc chắn bị tổn thương đến gân cốt. Cho dù sẽ không ai nguyện ý tin tưởng một mình Dương Thiên làm nên được chuyện này, hắn cũng sẽ khó yên ổn, khả năng lớn là bị đưa ra làm tốt thí để xoa dịu lòng người.

Đám người này nhắm vào hắn, giết hết là chuyện bắt buộc phải làm. Tuy nhiên, trong tình huống này cần xử lý kỹ xảo một chút. Một bóng đen thoát ẩn thoát hiện, lần lượt lướt qua từng người. Mỗi một người bị nó lướt qua lần lượt ngã xuống, hôn mê bất tỉnh. Trong gần 100 người ở đây, chỉ có Lữ Trình vừa đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ là nhìn rõ được bóng đen là thứ gì. Tuy vậy, tốc độ của bóng đen này còn nhanh hơn hắn một chút, chỉ có thể tự bảo vệ bản thân chứ không quản được những người khác.

Không bắt được bóng đen, Lữ Trình quyết định tấn công Dương Thiên. Ác quỷ kia là do Dương Thiên điều khiển, chỉ cần Dương Thiên chết đi, nó cũng sẽ vô dụng. Ý tưởng rất tốt, nhưng thực hiện lại khó khăn hơn nhiều. Mười thanh kiếm sau lưng hắn đồng thời xuất vỏ, xếp thành một cây roi dài. Lữ Trình cầm lấy chuôi kiếm, không ngừng vung vẫy tấn công.

Phương pháp công kích này có chút buồn cười, rõ ràng là kiếm mà lại dùng như roi. Dương Thiên né qua vài lượt rồi lắc đầu:

- Cái gì mà thủ tịch đệ tử, đến phương thức tấn công cũng nhàm chán như vậy. Để ta dạy ngươi cách dùng kiếm.

Thanh kiếm màu đen mà An Thiên Dật luyện chế xuất hiện trong tay Dương Thiên. Hắn lách người tránh qua một cú quật roi rồi chém nhẹ xuống một cái, sau đó thu hồi thanh kiếm kia vào không gian giới chỉ.

Động tác của Lữ Trình dừng lại, cả người hắn cứng đờ ra, không một tiếng động tách thành hai nửa. Dương Thiên dùng một mồi lửa đem xác Lữ Trình thiêu cháy, sau đó tiến đến chỗ những người vừa bị ác quỷ dùng mê dược làm hôn mê.

Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...