Bị Phượng trưởng lão dùng pháp bảo bắt nhốt, Lữ Trình cũng bình tĩnh trở lại. Hắn là kẻ đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử U Linh Tông, có điều chỉ là đệ tử mà thôi. Tuy rằng tổng thể thực lực có thể vượt qua vài vị trưởng lão thông thường, nhưng so với những trưởng lão hàng đầu như Phượng trưởng lão thì còn kém một đoạn rất xa. Ít nhất, chỉ một món pháp bảo này đã khống chế Lữ Trình khiến hắn khó lòng thoát thân được.
- Phượng trưởng lão, ta không giữ được bình tĩnh, chấp nhận chịu phạt.
Lữ Trình đã lấy lại bình tĩnh, Phượng trưởng lão cũng thu hồi pháp bảo. Nàng giả vờ nghiêm giọng nói:
- Gây rối tại đấu giá hội, trừ ngươi 10 vạn điểm cống hiến. Không có ý kiến gì chứ?
Lữ Trình lắc đầu:
- Không có.
10 vạn cống hiến nhìn qua có vẻ nhiều, đối với Lữ Trình chỉ như một cọng lông trên chín con trâu. Trên thực tế, Lữ Trình là thủ tịch đệ tử, Phượng trưởng lão cũng sẽ không phạt nặng lắm. Cùng lắm chỉ có hành phạt qua loa mang tính hình thức mà thôi.
Lữ Trình nhìn về Dương Thiên ở phía đằng xa:
- Ngươi gọi là Dương Thiên? Làm rất tốt, nếu có cơ hội, ta muốn thử xem thực lực chân chính của ngươi.
Dương Thiên tỏ vẻ khinh thường:
- Không cần, thắng ngươi cũng chẳng có gì vẻ vang. Ta cũng không có hứng thú đánh với một kẻ từng bại dưới tay mình.
- Ngươi...
Lữ Trình không nói được gì. Hắn xác thực đã bại, không phải bị Dương Thiên đánh bại mà là đấu giá thất bại, mất đi cơ hội tiến vào Thiên Âm Bí Cảnh. Biết có nói tiếp cũng chỉ rước thêm nhục nhã, Lữ Trình phất tay áo rời đi, theo sau hắn là một đám thân tín cùng thuộc hạ.
Lữ Trình tức giận rời đi, đấu giá hội cũng theo đó kết thúc. Không đợi Phượng trưởng lão thông báo, từng người khác lần lượt đứng dậy rời khỏi khu vực sàn đấu giá. Những người đã đấu giá được đồ thì lưu lại gặp nhân viên để tiến hành thanh toán. Riêng Dương Thiên thì được Phượng trưởng lão âm thầm truyền âm yêu cầu gặp riêng. Hắn cũng mơ hồ đoán được Phượng trưởng lão định nói gì nên đã dặn Vũ Thần trở về trước.
Một tỳ nữ trực tiếp đưa Dương Thiên đến một căn phòng khá rộng nằm ở cuối khu vực đấu giá. Bên trong phòng, Phượng trưởng lão đã ngồi sẵn ở đó đợi hắn. Nhìn thấy Dương Thiên bước vào, Phượng trưởng lão nở nụ cười:
- Ngươi có biết mình vừa gây ra chuyện gì không?
Dương Thiên ngồi xuống, bộ dạng chẳng mấy bận tâm:
- Đấu giá mở ra, ta tham gia, chỉ như vậy mà thôi.
- Theo thái độ của ngươi, một là kẻ ngốc, hai là vốn không để Lữ Trình vào mắt. Ta nghĩ hẳn là trường hợp thứ hai.
Dương Thiên mỉm cười:
- Ánh mắt của Phượng trưởng lão thật tốt. Đúng vậy, ta không sợ Lữ Trình. Cho dù sau lưng hắn có một vị tông chủ nào đó ủng hộ, ta có Đại Tông Chủ đảm bảo an toàn, cần gì phải sợ hắn.
- Lẽ nào ngươi chưa từng nghe câu "Minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng". Ngoài ánh sáng hắn đương nhiên không dám làm gì bất lợi với ngươi, nhưng có thể âm thầm ra tay trong bóng tối.
Dương Thiên cười nói:
- Vậy thì càng hay. Ngoài ánh sáng hắn không dám làm gì ta, trong bóng tối ta cũng không ngại hắn. Theo ta được biết, U Linh Tông bề ngoài cấm không cho đệ tử tranh đấu giết hại lẫn nhau, nhưng thực tế chỉ cần làm sạch sẽ một chút, môn phái sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Phượng trưởng lão ngẩn ra:
- Ngươi ngược lại có ý định ra tay với Lữ Trình, nên biết hắn vừa mới đột phá Nguyên Anh sơ kỳ cách đây không lâu, tuyệt đối là kẻ mạnh nhất trong hàng ngũ đệ tử.
- Cảm tạ Phượng trưởng lão đã thay ta lo lắng. Từ khi đứng ra tranh đoạt với Lữ Trình, ta đã tính toán kỹ lưỡng mọi chuyện, chắc chắn không có vấn đề gì.
Dương Thiên đã nói như vậy, Phượng trưởng lão cũng không tiếp tục những lời thừa thải. Nàng bắt đầu nói ra mục đích chính của mình:
- Ba suất tham dự Thiên Âm Bí Cảnh của ngươi đều đã có nhân tuyển?
Dương Thiên lắc đầu:
- Chỉ có hai người. Ta cũng không định mua hết cả ba, chỉ là tính cách của Dương Thiên ta rất ghét bị kẻ khác uy hiếp.
Phượng trưởng lão không đồng ý lắm:
- Chỉ vì một chút tức giận không nhịn được mà lãng phí 55 triệu điểm cống hiến, còn kéo thêm một tên đại địch. Tu sĩ trẻ các ngươi vẫn cần phải học cách giữ bình tĩnh.
Dương Thiên từ chối cho ý kiến, hắn không muốn nói về đề tài này:
- Phượng trưởng lão nhắc đến ba suất tham dự, lẽ nào cũng muốn có một suất?
Phượng trưởng lão gật đầu:
- Không giấu gì ngươi, trong U Linh Tông ta cũng có một thân nhân. Thiên phú của hắn không được tốt lắm, khó khăn lắm mới bước vào được nội môn. Nếu tiếp tục tu luyện thông thường, e rằng sẽ không thể tiến xa được. Thiên Âm Bí Cảnh tuy có nhiều nguy hiểm nhưng cơ duyên cũng không bao giờ thiếu. Nếu được, ta muốn tìm cho hắn một suất. Tất nhiên, ta sẽ dùng những bảo vật có giá trị để đổi lấy.
Dương Thiên gật đầu:
- Dù sao cũng thừa một suất, để lại cho ngươi cũng không có vấn đề gì. Tiếp theo, chúng ta bàn tới vấn đề giá cả, ta không cần điểm cống hiến, chỉ cần vài bảo vật...
Phượng trưởng lão chủ trì đấu giá nhiều năm, âm thầm giữ lại cho mình một lượng bảo vật rất lớn. Nàng cũng biết giá trị của suất đấu giá kia rất lớn nên đem ra phần lớn trong số đó. Dương Thiên cũng lười kiểm tra từng thứ một, tiện tay thu tất cả vào không gian giới chỉ. Giao dịch hoàn thành, Phượng trưởng lão lấy ra hai cái lệnh bài, bên trên có khắc hình ảnh Tam Viêm Thủy Tổ đưa cho Dương Thiên. Đây là tín vật của Ma Thần Cung, mang theo nó mới có thể đi vào Thiên Âm Bí Cảnh.
Nhận lấy lệnh bài, Dương Thiên nhanh chóng rời khỏi chỗ Phượng trưởng lão. Hắn vốn định đi tìm Vũ Thần, nhưng vừa ra đến cửa đã bị một người chặn đường. Dương Thiên còn chưa kịp nói gì, ngươi kia đã lấy ra một cái không gian giới chỉ đưa cho hắn rồi vội vả rời đi.
Kiểm tra bên trong, có hai cái giáp tay, một tấm khiên, một chiếc vòng cùng một thanh hắc kiếm. Tất cả đều là pháp bảo dành cho cảnh giới Kim Đan kỳ nhưng được luyện chế khá công phu, uy lực cũng không hề kém cạnh pháp bảo của Nguyên Anh kỳ. Chỉ nhìn qua là biết, đây là thứ do An Thiên Dật phái người đưa tới cho Dương Thiên.
Nếu dự định ở lại U Linh Tông lâu dài, những thứ này có lẽ khá phù hợp với hắn. Đáng tiếc, hiện tại bọn chúng đối với Dương Thiên đều vô dụng, tặng cho Vũ Thần sẽ tốt hơn.
Tìm đến chỗ Vũ Thần, lúc này nàng đã pha sẵn một bình trà để chờ đợi hắn. Dương Thiên lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Vũ Thần:
- Tín vật của Ma Thần Cung, mang theo nó có thể vào được Thiên Âm Bí Cảnh.
Nhận lấy lệnh bài từ tay Dương Thiên, Vũ Thần chỉ khẽ gật đầu tỏ ý cảm tạ rồi thu qxO6p hồi nó vào trong người. Dương Thiên vung tay, tạo ra vài cái cấm chế đơn giản rồi nói:
- Tiếp theo đây ta sẽ bắt đầu chữa trị khuôn mặt cùng vết thương cho ngươi.
Vũ Thần giật mình:
- Vội vả như vậy?
Dương Thiên đáp:
- Cần phải hoàn thành trước khi Thiên Âm Bí Cảnh mở ra. Có vài vị khách không mời sắp đến, ta phải đi tiếp đãi bọn hắn.
Vũ Thần có điểm lo lắng:
- Ta nghe nói Lữ Trình rất lợi hại, đó là chưa kể số lượng đệ tử dưới trướng hắn cực kỳ đông. Một mình ngươi có thể đối phó được với bọn hắn?
- Ta đương nhiên sẽ không lấy mạng của mình ra đùa giỡn. Ngươi không cần lo lắng.
Hai người nói thêm vài câu, Vũ Thần ngồi lên giường, do dự vài giây rồi đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt nàng xuống, hai mắt nhắm chặt chờ đợi Dương Thiên. Dương Thiên vung tay, từ trong không gian giới chỉ bay ra một đống những cái lọ lớn nhỏ khác nhau. Đây là những thứ hắn lấy được từ chỗ An Thiên Dật và Phượng trưởng lão, đều là đan dược, bảo vật chuyên dụng trị thương. Những thứ này đối với Dương Thiên vô dụng, dùng cho khuôn mặt của Vũ Thần lại rất thích hợp.
Quá trình chữa trị khá đơn giản, Dương Thiên dùng linh lực chậm rãi tách lệ quỷ ra, đồng thời luyện hóa đan dược cùng bảo vật chữa thương nhanh chóng chữa trị vết thương trên mặt nàng. Quá trình này tiếp diễn trong vòng một ngày, Dương Thiên xem như đã xong việc của mình. Tiếp đến, Vũ Thần sẽ tự động hấp thu đan dược chữa thương, lệ quỷ cũng sẽ theo đó hoàn toàn tách ra khỏi người nàng.
Thu hồi linh lực, Dương Thiên đi ra khỏi phòng, khép cửa lại, nhìn đám đông đang đứng cách đó không xa:
- Các ngươi đợi cũng đã lâu, cùng xông lên một lượt đi.
Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la... Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...