Phong Lưu Chân Tiên

Chương 698: Ma Thú Nguyên Anh Hậu Kỳ



Nơi Dương Thiên được truyền tống đến là một ngọn núi nằm ngoài rìa Ma Ngục Sơn. Tại đây ngoại trừ một vài loại thực vật hình dạng kỳ quái có tác dụng tranh trí, ngoài ra không còn thứ gì nguy hiểm. Sau khi rời khỏi nơi này, bước chân vào khu vực trận pháp mới chân chính là nguy hiểm. Nguy hiểm kia không chỉ đền từ cạm bẫy của Ma Ngục Sơn mà còn có những kẻ tham dự khác. Tại một nơi không có luật lệ, không có người quản lý, loại chuyện chém giết lẫn nhau tranh giành bảo vật rất dễ xảy ra.

Dương Thiên một đường phi hành, từ trên đỉnh núi lao đi, mãi cho đến khi hắn nhìn thấy trước mặt là một đám sương mù trắng xóa mới dừng lại, từ từ hạ xuống mặt đất. Từ khi đứng trên đỉnh núi hắn đã nhìn ra, những ngọn núi phía trong được bố trí thành một cái phục hợp trận. Bên trong có sát trận, khốn trận, huyễn trận, mê trận...rất nhiều trận pháp khác nhau được lồng ghép vào. Sương mù kia như một dãy phân cách, bước qua sẽ lập tức rơi vào khu vực của trận pháp. Loại trận pháp này tuy phức tạp nhưng cũng chỉ dùng để đối phó đệ tử Kim Đan, Nguyên Anh, không có gì đáng sợ. Dương Thiên không vội tiếng vào bên trong, hắn tính toán phương vị, nguyên lý hoạt động cơ bản, sau đó chọn ra một lối đi ít bị trận pháp ngăn trở nhất để tiết kiệm thời gian.

Chọn một lối đi tốt sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Dương Thiên làm được không có nghĩa là người khác cũng làm được. Suốt dọc đường, thỉnh thoảng hắn vẫn nhìn thấy vài kẻ lọt vào bên trong trận pháp, đa phần đều không có cách nào thoát thân, trực tiếp bị giết chết. Vài kẻ khá hơn một chút, chưa thoát ra được bao lâu lại bị rơi vào một cái trận pháp khác, linh lực chưa kịp khôi phục, thể lực suy yếu, ôm hận bỏ mình.

Dương Thiên mang theo tâm thế dạo chơi, không có ý định cứu giúp. Thiên Âm Bí Cảnh là cơ hội lịch luyện của mỗi người, đạt được bảo vật hay mất đi tính mạng đều là nằm ở bản thân bọn hắn. Đây là chuyện bình thường tại Tu Chân Lộ mỗi tu sĩ đều phải trải qua. Trừ phi là thân nhân hay bằng hữu, Dương Thiên mới lười đi quản loại chuyện này.

Hắn không giúp ai cũng không hại ai, nhưng không có nghĩa là người khác cũng như vậy. Đi qua tổng cộng 5 ngọn núi, đến ngọn thứ 6, Dương Thiên phát hiện nơi này có cất giữ vài món bảo vật cùng một con ma thú Nguyên Anh hậu kỳ canh giữ. Ma thú Nguyên Anh hậu kỳ đã là tương đương với tu sĩ mạnh nhất bước vào Thiên Âm Bí Cảnh, vậy nên bảo vật do nó canh giữ cũng thuộc hàng cao cấp nhất. Đã bị truyền tống đến nơi này, Dương Thiên cũng không ngại đi vào xem thử.

Dương Thiên đứng trước một hang động ở bên sườn núi, ma khí của ma thú Nguyên Anh kỳ từ trong đó tỏa ra nồng nặc, đứng từ rất xa cũng có thể phát hiện ra được. Ngoài Dương Thiên, cách đó không xa còn có một nhóm tu sĩ khác cũng đang bày mưu tính kế, tìm cách xông vào bên trong. Tu vị của những tên này rất khá, thấp nhất cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, cao nhất là hai tên Nguyên Anh trung kỳ, chỉ còn cách hậu kỳ một bước nhỏ.

Có thể vượt qua trận pháp đi được đến tận đây, tất nhiên không phải kẻ tầm thường, đoán chừng đều là đệ tử hàng đầu của các đại môn phái. Dương Thiên có thể nhìn ra được, mỗi một người trong số bọn hắn đều mạnh hơn Lữ Trình khá nhiều.

Đám người kia cũng rất nhanh chú ý đến sự có mặt của Dương Thiên. Thần thức đảo qua, phát hiện tu vị của hắn chỉ có Kim Đan hậu kỳ, tất cả đều tỏ ra vui mừng. Ma thú thuộc một nhánh đặc biệt của yêu thú. Trong cùng cấp bậc, chiến lực của ma thú mạnh hơn yêu thú thông thường rất nhiều, bù lại linh trí rất kém cỏi. Phần đông ma thú đạt đến Nguyên Anh kỳ vẫn chưa khai mở linh trí.

Đối mặt với thể loại vai u thịt bắp nhưng lại không có não, cách hay nhất chính là tạo ra một cái bẫy rồi dẫn dụ nó đi vào. Muốn bẫy ma thú cần có con mồi, bọn hắn đều là đệ tử đứng đầu của những đại môn phái, tâm tính cao ngạo, sao có thể chấp nhận trở thành con mồi cho kẻ khác trục lợi. Không ai nhịn ai, không khí đang rất căng thẳng thì Dương Thiên xuất hiện, không nghi ngờ gì liền trở thành con mồi quý giá mà bọn hắn cần.

Bảy tên Nguyên Anh kỳ vẻ mặt hung ác bay lại trước mặt Dương Thiên, dùng bộ dạng như kẻ bề trên lên tiếng:

- Tiểu tử, bọn ta có một việc cần ngươi làm. Sau khi xong việc sẽ trả người một phần thưởng xứng đáng.

Tên kia vừa nói vừa vuốt ve pháp bảo hình lưỡi hái còn dính chút máu tươi. Lời nói của hắn giống như đang thực hiện một cuộc giao dịch, nhưng thái độ rõ ràng là ép buộc, nếu làm trái sẽ nhận lấy hậu quả. Những tên đưng xung quanh không nói gì, ánh mắt tập trung vào Dương Thiên, chỉ cần hắn mở miệng từ chối liền động thủ.

Thay vì ra tay giết sạch tất cả, Dương Thiên ngược lại nghĩ ra một trò thú vị hơn. Bọn hắn không có tự tin đánh thắng con ma thú kia nên mới phải dùng cạm bẫy, vậy chỉ cần động tay thay đổi một chút sẽ có trò vui để nhìn. Dương Thiên giả vờ sợ hãi:

- Các vị tiền bối cứ nói. Chỉ cần có thể làm được, ta nhất định sẽ không từ chối.

Tên kia hừ lạnh:

- Ngươi nhất định không được từ chối. Hiện tại bọn ta sẽ phối hợp bố trí một trận pháp để bẫy con ma thú trong hang động kia đi vào. Đợi sau khi trận pháp hoàn thành, ngươi tiến vào trong đó, đem nó dẫn dụ đi vào trận pháp, mọi chuyện còn lại sẽ do bọn ta xử lý.

Tên này đang muốn thể hiện rằng mọi chuyện đều là do bọn hắn giải quyết, Dương Thiên chỉ có một việc rất đơn giản là dẫn dụ con ma thú kia ra ngoài mà thôi. Một việc nghe rất đơn giản, nhưng tất cả vấn đề lại nằm ở đó. Kim Đan hậu kỳ trước mặt ma thú Nguyên Anh hậu kỳ, cho dù chỉ một giây cũng không cầm cự được. Mặc kệ Dương Thiên là thiên tài đệ tử của môn phái nào, sở hữu pháp bảo mạnh mẽ ra sao, trước mặt con ma thú kia đều không có chỗ dùng.

Bọn hắn đương nhiên cũng hiểu điểm này. Thứ bọn hắn cần là con mồi dẫn dụ ma thú, không phải một tên ngốc đi hiến mạng. Vì vậy, lần này cả đám ra tay rất rộng rãi. Mỗi tên đều lấy ra vài món pháp bảo phòng ngự đỉnh cấp, hơn nữa còn là loại pháp yrzTT bảo có giới hạn số lần sử dụng, tự tiêu hao sức mạnh của pháp bảo đến khi tan biến, không cần yêu cầu tu vị vẫn đạt được uy lực lớn nhất.

Tuy có thêm một đống pháp bảo phòng ngự nhưng không có gì có thể đảm bảo Dương Thiên có thể sống sót dưới tay ma thú, tất cả đều phải trông chờ vào vận khí, bảy tên kia đều có suy nghĩ như vậy.

Giao phó nhiệm vụ xong xuôi, bọn hắn bắt đầu tiến hành bố trí trận pháp. Bảy tên này không hổ là thiên tài của những đại môn phái, tuổi còn khá trẻ nhưng bất kể tu vị hay tạo nghệ trận pháp đều rất cao, chỉ mất gần một ngày thời gian đã bố trí xong một cái trận pháp tứ cấp đỉnh phong gọi là Tỏa Liên Trận. Trận pháp này thuộc về khốn trận, có thể vây khốn ma thú để bọn hắn dễ dàng tấn công tiêu diệt.

Trận pháp hoàn thành, Dương Thiên không một tiếng động, âm thầm dùng linh lực rút đi hai cái mắt trận, sau đó ngưng tụ ra hai cái mắt trận giả thế vào. Đám người kia còn không biết mình đã bị chơi xỏ, quay sang Dương Thiên nói:

- Hiện tại ngươi có thể đi vào. Nhớ kỹ, không cần để tâm đến bất cứ chuyện gì khác, chỉ cần nhìn thấy ma thú lập tức bỏ chạy. Chỉ như vậy ngươi mới có hi vọng sống sót.

Dương Thiên biết những tên này cũng không tốt lành gì, chẳng qua sợ hắn bị ma thú giết chết quá sớm, không dẫn dụ được nó rơi vào trận pháp mà thôi. Đó là suy nghĩ trong lòng, bề ngoài Dương Thiên lại giả vờ cảm kích:

- Ta nhất định sẽ dẫn dụ được nó ra ngoài thành công.

Bảy tên cùng gật đầu, không nói thêm gì nữa mà đồng thời phóng về chỗ ẩn nấp, sử dụng Liễm Khí Thuật che dấu khí tức. Dương Thiên cầm sẵn vài món pháp bảo phòng ngự trên tay, lao vào bên trong hang động. Hắn còn chưa kịp đi vào cửa hang, một cột ma khí rất lớn đã phóng ra. Món pháp bảo hình chuông trên tay Dương Thiên tự động lóe sáng, tạo thành hư ảnh một cái chuông bao bọc lấy hắn, chống đỡ cột ma khí kia.

Hư ảnh cái chuông rất nhanh mờ đi rồi biến mất, pháp bảo cũng vỡ thành từng mảnh rơi xuống đất. May mắn, cột ma khí kia cũng chỉ phóng ra trong khoảnh khắc rồi dừng lại. Dương Thiên khẽ lắc đầu:

- Chỉ là thở một hơi mà thôi, có cần làm màu như vậy hay không?

Giới thiệu truyện Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .