Con số màu đỏ này báo hiệu Dương Thiên là kẻ đã sở hữu ngọc và thể hiện rõ loại ngọc của hắn. Phượng trưởng lão không có nhắc đến việc này, đây hẳn là do Huyền Phong Ma Đế hoặc một thuộc hạ nào đó của hắn phụ trách Thiên Âm Bí Cảnh vừa mới nghĩ ra, áp dụng cho lần này.
Chỉ một sửa đổi nho nhỏ này liền khiến cho mọi thứ ác liệt hơn rất nhiều. Kẻ nào không biết, vội vả đặt ngọc vào lệnh bài như Dương Thiên sẽ thành công địch, bị người khác nhắm đến. Bất quá vẫn còn tốt, ngọc của hắn là vô cấp, độ hấp dẫn không lớn, cùng lắm chỉ thu hút vài tên Kim Đan kỳ. Lỡ như có tên nào gắn nhầm ngọc số 5, cho dù là Nguyên Anh kỳ cũng sẽ không có kết quả tốt.
Dương Thiên rời khỏi căn nhà nhỏ, vốn định theo hướng mà Phượng trưởng lão chỉ dẫn từ trước để đến khu an toàn thì lệnh bài đã phát ra một luồng tin tức. Theo như những gì được truyền vào trong đầu Dương Thiên, mỗi người sở hữu ngọc sẽ được phân chia ra thành từng khu vực riêng tùy theo loại ngọc. Tất nhiên, cũng chỉ có sở hữu loại ngọc đó mới có thể đi vào. Mỗi khu an toàn như vậy đều nằm ở nơi rất kín đáo có huyễn trận che mắt. Trừ phi đặt ngọc lên lệnh bài kích hoạt thu được tin tức, bằng không nhất định sẽ không tìm ra được khu an toàn dành cho loại ngọc của mình.
Thần thức mở ra, Dương Thiên phát hiện ra cũng có kha khá những kẻ giống như mình, trên đầu có những con số màu sắc khác nhau. Số càng cao ánh sáng phát ra càng mạnh, càng thu hút người khác đến tranh đoạt. Số 0 của Dương Thiên trở nên khá nhạt nhòa. Hắn cảm thấy lần này vận khí của mình rất tốt, ít nhất Dương Thiên cho rằng, viên 7H6kS ngọc số 0 này là phù hợp với mình nhất.
Trên đường đến khu an toàn số 0, Dương Thiên thỉnh thoảng chỉ gặp vài tên Kim Đan kỳ cản đường cướp bóc, tất cả đều bị hắn nhẹ nhàng giải quyết. Một phần vì thời gian vẫn còn sớm, số lượng ngọc chưa bị tìm thấy còn nhiều, một phần vì ngọc của Dương Thiên là có đẳng cấp thấp nhất, chỉ những thiếu tự tin mới có hứng thú với nó.
Đến được khu an toàn số 0, từ bên trong lệnh bài phóng ra một luồng sáng màu đỏ vào khoảng không trống trước mặt, đem huyễn cảnh mở ra một lỗ hổng để Dương Thiên đi vào. Tiến vào khu an toàn, lỗ hổng tự động đóng lại. Không gian bên trong khá rộng lớn nhưng vô cùng thô sơ, chỉ có vài bộ bàn ghế gỗ tùy tiện đặt lung tung. Phía trước khu an toàn có một lão giả hai mắt nhắm hờ, tay cầm một bảng danh sách. Cảm nhận được có người đi vào, hai mắt hắn cũng lười mở ra, chỉ lên tiếng hỏi:
- Báo danh, sau đó tiến vào bên trong chờ đợi.
- Dương Thiên, U Linh Tông.
Lão giả nghệch ngoạc vài đường rồi hạ bảng danh sách xuống, tiếp tục ngủ. Dương Thiên có chút buồn cười, chọn đại một câu hỏi vô thưởng vô phạt:
- Ta phải đợi đến khi nào?
- Khi đến giờ ta sẽ thông báo. Đừng hỏi nhiều, mau vào đi.
Dương Thiên nhún vai, nếu đã muốn ngủ như vậy, sao không lấy ra một cái giường, làm vậy không phải sẽ thoải mái hơn nhiều sao? Đi vào bên trong, Dương Thiên chọn một cái bàn ngồi xuống, lấy ra vài bình linh tửu cùng một ít thịt yêu thú để nhâm nhi. Thịt của Du Không Thú lần trước Dương Thiên đã ăn hết. Sau khi đến Tiên Giới, khi nào có cơ hội hắn nhất định sẽ tiến vào không gian săn bắt vài con làm mồi nhắm. Có mỹ tửu mà không có mỹ thực là một chuyện đáng buồn.
Dương Thiên đến khá sớm, cho nên thời gian phải chờ đợi tương đối dài. Hắn uống hết bình linh tửu đầu tiên mới có người tìm đến. Tiếp theo đó, lần lượt từng người tiến vào, mãi cho đến khi cả khoảng không rộng lớn chật kín người, Dương Thiên uống hết bình linh tửu thứ mười, lão giả mới đưa tay che miệng ngáp, lười biến bước lên đài cao. Hắn vận dụng linh lực, lớn tiếng nói:
- Thời gian đã đến. Tiếp theo đây ta sẽ khởi động trận pháp, đem lối vào Thiên Âm Bí Cảnh mở ra. Bởi vì tất cả các ngươi đều là ngọc số 0, cho nên vị trí truyền tống vào sẽ là ngẫu nhiên. Tất cả nhìn xem vận khí đi.
Lão giả nói xong liền vung tay ném ra một cái trận bàn lên trời. Trận bàn phát ra ánh sáng rực rỡ rồi biến thành một lỗ hổng màu đen. Từ bên trong, ma khí nồng đậm phát ra khiến người nhịn cảm thấy lạnh lẽo. Lão giả lấy ra bản danh sách, bắt đầu đọc tên:
- Người đầu tiên, Dương Thiên, U Linh Tông.
Nghe nhắc đến mình, Dương Thiên liền ném bình linh tửu trên tay qua một bên, cả người phóng lên cao, biến mất ở bên trong lỗ đen kia. Để mặc cho lực lượng truyền tống khống chế mình, vài phút sau, khi Dương Thiên mở mắt ra liền thấy bản thân đang đứng trên một đỉnh núi xa lạ. Nhìn về phía xa là vô số những ngọn núi cao thấp khác nhau, tất cả đều có màu đen, được bao phủ bởi ma khí nồng đậm.
Thực vật nơi này so với Linh Giới cũng có khác biệt rất nhiều, tuy không hẳn đều là thuần một sắc đen nhưng hình dạng khá kỳ dị ma quái, khiến người nhìn có cảm giác rợn người. Trước kia Dương Thiên từng đến Thiên Âm Giới tu luyện một thời gian ngắn. Tuy không đến mức cái gì cũng biết nhưng cũng có vài kiến thức, thông tin cơ bản về nơi này.
Thiên Âm Bí Cảnh mô phỏng theo những địa danh nổi tiếng tại Thiên Âm Giới mà tạo thành. Nơi Dương Thiên đang đứng gọi là Ma Ngục Sơn, một trong những địa danh nổi tiếng hàng đầu tại Thiên Âm Giới. Ma Ngục Sơn là nơi giam giữ những trọng tội của Thiên Âm Giới. Những kẻ phạm phải tội ác tày đình sẽ chịu hình phạt tại nơi này. Khác với Linh Giới sẽ trực tiếp bắt giết, tu sĩ Thiên Âm Giới sáng tạo ra một loại trận pháp đặc biệt. Bọn hắn bố trí trận pháp kia lên một ngọn núi, sau đó dùng ngọn núi này trấn áp những kẻ phạm tội. Ma khí, linh lực bọn hắn vất vả tu luyện sẽ dần bị trận pháp rút ra, tạo lên một khối ma khí kết tinh trên đỉnh núi. Theo thời gian qua đi, linh lực trong cơ thể cạn kiệt, những tên tội phạm kia sẽ chết đi, khi đó bọn hắn sẽ phái người đến đây thu hồi ma khí kết tinh để tu luyện.
Thiên Âm Giới rất đoàn kết, đây là điều tất cả mọi vị diện đều công nhận. Thế nhưng bọn hắn không thiếu đấu tránh nội bộ, những tên mà đầu tư tưởng lệch lạc, cùng hung cực ác. Khi có ngoại địch, bọn hắn sẽ đồng lòng chống lại, nhưng đấu tranh nội bộ vẫn luôn không ngừng diễn ra. Mỗi khi cao tầng Thiên Âm Giới có chiến tranh, những kẻ thất bại cũng sẽ bị đưa đến đây, rút cạn linh lực để làm thuốc bổ hỗ trợ cho kẻ thắng tu luyện.
Chính vì những lý do này, qua nhiều năm tháng, số lượng núi ở Ma Ngục Sơn đã đạt đến một con số rất lớn, khó mà tính toán hết được. Tất nhiên, Huyền Phong Ma Đế chỉ là mô phỏng lại, không thể nào làm ra một cái Ma Ngục Sơn tương tự. Hắn cũng không tìm đâu ra những đại ma đầu để chôn dưới từng ngọn núi. Dương Thiên lấy ra một cái ngọc giản, đây là thứ Phượng trưởng lão đưa cho mỗi người trước khi lên đường.
Thiên Âm Bí Cảnh đã nhiều lần mở ra, những địa danh bên trong đều là cố định, thử thách có thể thay đổi nhưng sẽ không quá nhiều. Qua nhiều lần như vậy, những người từ bên trong đi ra đã để lại một lượng lớn tin tức, truyền đạt lại cho người đi sau. Bên trong ngọc giản có ghi lại tin tức của những địa danh bên trong Thiên Âm Bí Cảnh. Ma Ngục Sơn cũng không ngoại lệ.
Theo như những kẻ đi trước, Ma Ngục Sơn là một trong những nơi cất giữ nhiều bảo vật nhất, nhưng cũng là nơi nguy hiểm nhất. Hàng ngàn ngọn núi kia được sắp xếp thành một trận pháp cực lớn, chỉ cần hơi bất cẩn cũng có thể bị dính vào, nhốt ở bên trong cho đến chết. Nếu có tìm hiểu về phương diện trận pháp mà vượt qua được, tiếp đến là vận khí. Trong hàng ngàn ngọn núi kia, chỉ có chưa đến một trăm ngọn là có chứa bảo vật. Trong đó có những ngọn có kẻ canh gác bảo vật, có những ngọn không có bảo vật nhưng vẫn có ma thú, ma vật trấn giữ, cũng có nơi không có ma thú hay người canh gác nhưng lại có bảo vật. Tất cả đều nằm ở hai chữ vận khí.
Tất nhiên, nguyên tắc của Huyền Phong Ma Đế chưa từng thay đổi, kẻ mạnh mới là kẻ chiến thắng. Chỉ cần người đủ mạnh để vượt qua được kẻ canh gác cùng ma thú bảo vệ, hiển nhiên sẽ đạt được bảo vật, không cần trông đợi vào vận khí. Mà Dương Thiên chính là loại người này, dùng thực lực tuyệt đối vượt qua tất cả.