Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 569: Kinh diễm tuyệt luân (1)



Trên đầu cũng biến hóa, lúc trước là thái tiên búi tóc biến thành ưu vân búi tóc, trên đó có mấy cái chuông, phía trên có ba châm cài cao cấp, ba cái châm cài giống như vương miệng, cao cao dựng thẳng lên. Thượng trên còn điểm xuyến bảo thạch màu xanh; đầu châm rất dài, cơ hồ chạm tới vai của Tiên nhi, hai chân có tơ lụa đỏ tươi rũ xuống, dài che tận gối, tăng thêm một phần vũ mị cùng ôn nhu. Khí chất thân thể trở nên đoan tran và thánh khiết.

Trên mặt Tiên nhi có bôi một tầng phấn nhẹ, ánh mắt như tơ, cặp môi đỏ mộng, ngay cả mí mắt cũng được trang điểm tinh tế, bôi một tầng bội thâm. Trên trán có nhụy hoa màu vàng, cành cây tinh tế. Đầu cành cũng có một viên trân châu, rất khác biệt và trang nhã.

Tần Tiêu cảm giác tim của mình đập rộn ràng, ngay cả hô hấp cũng nhanh hơn.

Đây chính là Tiên nhi của ta sao?

Hay là nữ thần trên trời?

Lý Tiên Huệ mỉm cười ôn nhu, bình tĩnh mà tự tin đi tới trước sảnh đường. Nhẹ nhàng quay người một cái, trang phục đẹp đẽ quý giá tập kích người; thân thể lung linh mền mại mị hoặc khôn cùng; da thịt như băng tuyết, không mang khói lửa nhân gian, vô cùng xinh đẹp.

Thái Bình công chúa thỏa mãn nhìn qua Lý Tiên Huệ, lại nhìn Tần Tiêu, không khỏi cười rộ lên:

- Tiên nhi ngươi xem, ngay cả phu quân của ngươi còn giống như tám đời chưa từng thấy qua nữ nhân kìa, ha ha! Ta nói rồi, trải qua ăn mặc đẹp lên thì Tiên nhi cũng trổ mã thành đại mỹ nhân của Đại Đường đấy.

Lý Tiên Huệ cũng có chút vui mừng, làm nũng bổ nhào vào bên người Thái Bình công chúa, đong đưa cánh tay của nàng:

- Cô cô, ta làm sao mà xứng với danh xưng đệ nhất mỹ nhân Đại Đường chứ! Chỉ có cho lão công nhìn mà thôi. Nếu không có trân châu và quần áo của cô cô, ta còn không biết nó đẹp như vậy!

Tần Tiêu ở bên cạnh xấu hổ một hồi, ngượng ngùng cười nói:

- Công chúa nói đúng. Tiên nhi đổi cách ăn mặc thì ta có cảm giác như tám đời chưa gặp qua nữ nhân vậy. Nói đến đều tại ta nha, không có chiếu cố Tiên nhi, không có cho nàng ăn mặc xinh đẹp như vậy.

Lý Tiên Huệ cười khanh khách:

- Biết sai sửa cũng không muộn! Hì hì!

Thái Bình công chúa cười rộ lên:

- Xem hai người các ngươi lại liếc mắt đưa tình, không phải đang kích thích ta sao?

Lý Tiên Huệ cười cười thản nhiên nói:

- Cô cô nói chuyện này. Muốn nói đệ nhất mỹ nhân Đại Đường thì phải là cô cô mới đúng. Cô cô tiện tay điểm một cái là Tiên nhi biến thành thế này. Cô cô mình nếu ăn mặc tỉ mỉ một phen, khẳng định làm cho nam nhân trong thiên hạ hít thở không thông mà chết đấy.

Thái Bình công chúa cười ha ha, nhéo mũi của Lý Tiên Huệ một cái.

- Ba hoa! Đích thị là học xấu từ phu quân của ngươi rồi. Tốt rồi, nếu thỏa mãn thì mang về đi, hảo hảo thu lại, đợi ngày kết hôn lại dùng, chớ làm bẩn đấy. Đến lúc đó chỉ cần tăng thêm cái khăn che mặt là được rồi.

- Ân!

Lý Tiên Huệ vui mừng đứng lên, sau đó đi vào trong thay quần áo.

Tần Tiêu nhìn bóng lưng của Lý Tiên Huệ, trong nội tâm âm thầm thổn thức: Có lẽ ta đã xem nhẹ cảm thụ của Tiên nhi. Nàng dù nói thế nào cũng xuất thân công chúa hoàng thất, thích quần áo đẹp, yêu xinh đẹp, cũng là thiên tính của nữ nhân. Những năm gần đây nàng đi theo ta cơm áo không lo a. Cả ngày theo mình vội vàng đi ra ngoài, bận rộn như gà mẹ. Ta không phải nam nhân tốt, ngay cả nữ nhân của mình thích gì cũng không rõ ràng.

Thái Bình công chúa nhìn thấy biểu lộ Tần Tiêu có chút sững sờ, lạnh nhạt cười nói:

- Tần Tiêu, ngươi còn trẻ, có lẽ là chưa hiểu lòng dạ nữ nhân. Mặc kệ là dạng nữ nhân gì, luôn yêu cái đẹp và thích hư vinh. Tiên nhi đi theo ngươi, nhất định là cả đời vinh hoa phong quang vinh hạnh vô hạn, điểm này không cần hoài nghi. Nhưng mà ngươi cũng nên quan tâm tới lòng dạ của nàng một chút, cũng không thể cho nàng chịu ủy khuất, biết không?

- Đa tạ công chúa đề điểm, Tần Tiêu biết rõ.

Những lời này Tần Tiêu nói từ đáy lòng. Nếu không phải hôm nay tới đây, hắn còn thật không biết mình chưa từng chiếu cố tới hứng thú của Lý Tiên Huệ. Có lẽ bình an, giàu có, khỏe mạnh là hạnh phúc, nhưng mà không có đồ vật mà mình hứng thú truy cầu thì hạnh phúc đó không trọn vẹn. Giống như hoàng tước được nuôi trong lồng vàng, tuy cả đời không sợ gió mưa và lo ăn uống. Nhưng lại không có thứ mà nó hứng thú nhất, chính là tự do bay lượn trời cao.

Trong lòng Tần Tiêu không tự chủ được nổi lên lòng cảm kích với Thái Bình công chúa. Cùng lúc đó, cũng càng thêm cảm thấy Thái Bình công chúa quả nhiên không phải người hời hợt, một chút thủ đoạn nhỏ đã lôi kéo nữ nhân bên cạnh mình tiến thêm một bước dài. Những đồ trang sức kia cái đơn giản nhất đoán chừng cũng là chí bảo giá trị liên thành, càng không cần phải nói vòng cổ sáng lung linh kia.

Nếu vòng cổ này ở thế kỷ hai mươi mốt. Bảo vật Hải Dương Chi Tinh trong phim Titanic chỉ là thứ đáng chê cười mà thôi, trở nên không đáng tiền như cỏ dại ven đường. Sắc trời dần dần muộn, bên ngoài đã có tiếng ếch mùa thu kêu, Lý Tiên Huệ vẫn còn thay quần áo. Quần áo càng hoa lệ thì mặc càng phức tạp, cũng không phải là nhất thời nửa khắc thay xong.

Thái Bình công chúa cũng có nhân một ít thời gian này. Một mình tiến hành giáo dục 'tẩy não' Tần Tiêu.

Thái Bình công chúa nói:

- Tần Tiêu, Đại Đường chúng ta gầy dựng sự nghiệp chưa tới trăm năm, lại trải qua mấy lần tôi luyện, cuối cùng có hôm nay. Xét đến cùng là ngươi dùng đúng phương pháp. Quân vương thánh minh. Năm gần đây nội loạn thường xuyên, khắp nơi làm vậy, nhưng dầu gì cũng đã sống qua rồi. Hôm nay xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, đang lúc thịnh thế. Từ triều đình đến biên quan, khắp nơi đang lúc dùng người. Ngươi chính là đệ nhất tướng quân Đại Đường đứng mũi chịu sào, cần phải gánh vác một ít trách nhiệm a.

- Đệ nhất tướng quân, sao dám đảm đương?

Tần Tiêu vội nói:

- Tần Tiêu vị thấp quyền nhẹ, tư thiển lực mỏng. Chỉ có chờ đợi triều đình điều khiển, kiệt lực làm tốt chuyện của mình rồi quay về.

Tần Tiêu nghe ra Thái Bình công chúa nói một câu: Đệ nhất tướng quân, nhìn cái giá này là Tần Tiêu nếu quy phụ Thái Bình công chúa. Nàng có năng lực làm cho Tần Tiêu nắm binh quyền thiên hạ, trở thành đệ nhất tướng quân của Đại Đường. Nghe ý của nàng nói. Hẳn là trong triều gần đây trong triều sẽ có người bị thay thế? Trương Nhân Nguyện là Binh Bộ Thượng Thư, nhưng một mực ở Bắc Đình xa xôi.

Bởi như vậy, tam tỉnh lục bộ thì chức Binh Bộ Thượng Thư trên thực tế là quan to béo bở.

Đường Hưu Cảnh tuy có uy vọng trong binh bộ, nhưng mà dù sao không quan viên binh bộ chính thức, chỉ làm Tể Tướng hư chức buôn nước bọt mà thôi, so với ‘cố vấn’ cao cấp cũng không khác gì, đã không có tham sự thực tế. Thậm chí gần mấy tháng hắn đang về quê dưỡng bệnh, thượng biểu cáo lão hồi hương, triều đình cũng chưa chuẩn tấu, chết sống giữ hắn lại.

Bộ binh đại biến thời kỳ mới ổn định, trong tam tỉnh lục bộ thì nha môn là nơi trọng yếu nhất.