Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 570: Kinh diễm tuyệt luân (2)



Thái Bình công chúa hẳn cố ý cho ta lên làm Binh Bộ Thượng Thư?

Cái này không tốt! Tuy ta có chút quân công, thế nhưng mà thiên hạ Đại Đường mười hai vệ đã có sáu bảy mươi vạn đại quân, người nhận ra hắn không tới một phần mười, chuyện này...

Trong lòng Tần Tiêu lo nghĩ lung tung, Thái Bình công chúa lại mở miệng nói nói chuyện:

- Nói cho cùng, hình thể trong triều giống như nước chảy mà thôi. Sông lớn đi về hướng đông, dưới thác nước lưu, người cũng không cải biến. Nếu không cách nào cải biến cũng chỉ có thuận theo thiên ý, mới có thể cho mình an bình mà đi. Hôm nay quốc vận Đại Đường liên tục gặp chuyện, tuy vẫn còn hưng thịnh, nhưng mà vận mệnh quốc gia đã long đong giống như thân thể nhiều bệnh. Tần Tiêu, nếu ngươi chịu dụng tâm, đại khái có thể bước mạnh, thống trị binh mã triều đình.

Tần Tiêu toàn thân kích linh, vội vàng nói:

- Tần Tiêu nô độn, không hiểu ý của công chúa?

Hắn suy nghĩ mà hoảng sợ: Nàng ví von đúng là xảo diệu. Vận mệnh quốc gia long đong giống như thân thể nhiều bệnh, nói cách khác nàng không hài lòng triều đình hiện giờ. Cần thuốc mạnh chữa bệnh? Muốn làm gì? Hẳn là Thái Bình công chúa có ý đồ nổi loạn sao?

- Ngươi không nên hiểu lầm, ta không có ý khác.

Thần sắc Thái Bình công chúa thản nhiên, nhàn nhạt nói ra:

- Ý của ta bất kể là trong triều hay thiên hạ đều có rất nhiều tệ nạn, nhu cầu cấp bách chính là điều kẻ sĩ đi cải biến, đi cách tân. Đại Đường cần trung hưng, đương nhiên cần thần tử hiền năng. Cho nên, ta xem trọng ngươi. Hy vọng ngươi không nên cô phụ kỳ vọng của mẫu hậu, hảo hảo cố gắng, Đại Đường thịnh thế vinh hoa không thể thiếu ngươi được.

Tần Tiêu âm thầm thở dài một hơn còn tưởng rằng ngươi muốn làm đại sự chứ, làm ta sợ nhảy dựng lên! Ngươi dùng từ uyển chuyển là đang dò xét ta sao?

- Công chúa xin yên tâm, Tần Tiêu dám không dốc hết tâm huyết, chết chính là mình a? Triều đình nếu có chỗ nào dùng tới Tần Tiêu, chắc chắn sẽ xông pha khói lửa không từ chối.

Tần Tiêu đem hai chữ ‘triều đình’ nói nặng hơn một ít. Ta sẽ không ở trước mặt của người tỏ lập trường gì, nói thuần phục hoàng đế, đi theo thái tử hay là đầu nhập vào Thái Bình công chúa. Triều đình, ta chỉ nghe triều đình a! Ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao đều đúng, cũng đều không đúng.

Thái Bình công chúa cười cười:

- Tần Tiêu, ngươi quả nhiên thông minh, ta càng ngày càng thường thức ngươi. Còn chưa từng có một người nào ở trước mặt ta nói cẩn thận như vậy. Phần bổn sự này ngươi hơn đám đại nho trong triều nhiều lắm. Hôm nay gặp mặt là ta chờ mong đã lâu, cuối cùng đã được như nguyện. Ngày khác nếu có thời gian nhớ mang Tiên nhi tới đây, ah đúng rồi, còn có tiểu chất ngoại tôn của ta nữa, chất ngoại tôn ta chưa gặp, nhớ mang tới đây. Ngàn vạn không cần khách khí cái gì, Tiên nhi cũng chỉ có một cô cô như ta, biết không?

- Tần Tiêu biết rõ, công chúa yên tâm. Nếu có rảnh nhất định sẽ tới nhà thăm.

Tần Tiêu cảm thấy run lên, câu nói ‘Tiên nhi cũng chỉ có một cô cô’ nói thì lạnh nhạt nhưng rất thân thiết, nghe thật sự là rất tri kỷ, rất hoài niệm, giống như trưởng bối đang nói chuyện gì.

Tần Tiêu không nhịn được nhìn qua Thái Bình công chúa vài lần, tuy chưa từng trang điểm, nhưng cũng có bộ dáng thiên nhân. Thái Bình công chúa cùng Võ Tắc Thiên lớn lên cực kỳ tương tự. Võ Tắc Thiên lúc tuổi còn trẻ dùng mỹ mạo mà nổi tiếng, xem ra Thái Bình công chúa cũng kế tục hoàn mỹ điểm này.

Qua hồi lâu, Tiên nhi mới thay xong quần áo, chân thành đi tới, trực tiếp đi tới bên cạnh Thái Bình công chúa ngồi xuống:

- Cảm ơn cô cô, Tiên nhi thật vui vẻ, hì hì!

Thái Bình công chúa cũng thuyết giáo mờ mịt chấm dứt, khôi phục gương mặt hòa ái như trước kia, nói:

- Ưa thích là được rồi, ta chỉ có phần tâm ý này thôi, lão bà ta chọn được vài món cho Tiên nhi ưa thích là đủ! Hiện tại nam nhân nha, đều không có tim không có phổi, chúng ta làm nữ nhân còn không biết tự chiếu cố mình sao? Về sau thiếu cái gì, nghĩ muốn cái gì, Tần tiểu tử không cho thì tới tìm cô cô. Cô cô nhất định sẽ làm chủ cho ngươi, không thiếu được sửa trị hắn một phen.

Tần Tiêu cười ha hả:

- Nào dám!

Lý Tiên Huệ cũng cười khanh khách:

- Có cô cô làm chủ, Tiên nhi sau này có dũng khí ba phần rồi.

Tần Tiêu đứng dậy, Lý Tiên Huệ cũng đi tới bên cạnh hắn, hai người cùng một chỗ thi lễ với Thái Bình công chúa, nói:

- Công chúa, sắc trời đã tối, chúng ta cũng không quấy rầy, trước cáo từ, ngày khác lại tới bái phỏng.

- Ân, cũng tốt, trên đường phải cẩn thận.

Thái Bình công chúa cũng đứng dậy, vỗ vỗ tay, một nha hoàn đi tới. Thái Bình công chúa nói ra:

- Đi lấy xe ngựa, chọn một trăm thiết giáp tiễn đưa Đại Đô Đốc cùng phu nhân hồi phủ.

Tần Tiêu kén chọn cười cười:

- Đa tạ công chúa, chúng ta có xe ngựa rồi, không nhọc đưa tiễn. Xin cáo từ.

Thái Bình công chúa cười rộ lên:

- Ta ngược lại đã quên, hiện tại trong hoàng thành này thì Vạn Nhân Địch Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc còn dùng tới thiết giáp hộ vệ sao? Được rồi, các ngươi đi tốt, nếu có rãnh nhớ tới ngồi một chút.

Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ ra khỏi phủ Thái Bình công chúa, ngồi lên xe ngựa. Lý Tiên Huệ ôm lấy người của Tần Tiêu, trên mặt còn một tầng đỏ ửng, giống như đang đắm chìm trong chính nghĩa. Một tay còn không ngừng ma sát cái giương đỏ nhỏ, bên trong chính là châu báu và quần áo mà Thái Bình công chúa tặng cho nàng.

Tần Tiêu một tay hoàn lên hông của nàng, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve, mỉm cười ôn nhu nói:

- Thực xin lỗi nha Tiên nhi, trước kia ta không mang ngươi đi dạo phố lần nào, cũng không có mua cho người quần áo và trang sức xinh đẹp.

Lý Tiên Huệ cổ trắng nhếch lên chủ động hôn lên mặt của Tần Tiêu, hai mắt đầy nhu tình, nói nhỏ:

- Tiên nhi không trách ngươi đâu... Trước kia ta không xuất đầu lộ diện, cũng không thể đi trên đường phố, ăn mặc đẹp thì cũng ở nhà không ra ngoài gặp được, dứt khoát không chú ý. Tuy ta ưa thích quần áo và trang sức xinh đẹp, nhưng mà ta càng ưa thích yên lặng tường hòa ở cạnh lão công, thời điểm ở cùng ngươi đó là thời khắc hạnh phúc cùng ấm áp nhất, vậy là đầy đủ.

Tần Tiêu nhất thời động tình, tay kia đặt lên vai của nàng, đem nàng quay lại, sau đó cho nàng nằm nghiêng trong ngực của mình, sau đó đối hôn lên đôi môi đỏ mộng của nàng.

Lý Tiên Huệ cũng duỗi tay ôm cổ của Tần Tiêu, trong ánh mắt tràn ngập xuân thủy mê người, nói khẽ:

- Buổi tối tới chỗ ta!

Trong lòng Tần Tiêu run lên, nghe câu này thì dục vọng bị câu dẫn, càng thêm làm càn hôn Lý Tiên Huệ, một tay thì dọc theo eo nhỏ của nàng, không ngừng sờ mó ngực và bụng dưới.

Hô hấp của Lý Tiên Huệ cũng trở nên ồ ồ, đột nhiên tỉnh thần, một tay bắt lấy quái thủ của Tần Tiêu xâm phạm mình, thấp giọng oán trách nói:

- Ở trên xe ngựa đấy!

Tần Tiêu cười hắc hắc, sau đó cho Lý Tiên Huệ ngồi xuống, nhanh chóng ngồi lên người của mình.

Xe ngựa chạy trên đường lớn của tòa thành, trong nháy mắt đã chạy hết đường cái đi vào chợ tây. Lý Tiên Huệ ở trong thùng xe vén rèm vải nhìn ra ngoài, tán thán nói:

- Chợ tây ban đêm cũng thật đẹp, dòng người như dệt.