Cho dù anh không nói lời nào, Cố Ý vẫn vui vẻ.
Bởi vì anh đứng ở chỗ này, nét mặt có chút ghét bỏ, nhưng cũng không rời đi.
Anh muốn ở cùng một chỗ với cô, cho dù cô là một người bệnh thần kinh nhỏ.
Tự mình làm thức ăn đút cho chó, chứng điên của cô càng nghiêm trọng hơn.
Cố Ý vòng quanh Trì Tự hai vòng.
Nhìn đầu này một chút, vai rộng, eo thon, chân dài, đẹp trai đến mức nhân thần cộng phẫn [1].
[1] Nhân thần cộng phẫn (人神共愤): người cùng thần đều phẫn hận, hình dung sự phẫn nộ quá lớn của dân chúng. Trong truyện câu này lại mang ý, người quá đẹp, đẹp đến mức người và thần phẫn hận không bằng mà phải ghen tị.
Cô duỗi một đầu ngón tay ra thật nhanh chọc hai cái lên cánh tay anh, mắt hí cười:
”Hì hì, rốt cuộc bên ngoài cháy bên trong mềm.”
Hóa ra trước kia anh thật sự nói qua lời nói đó, rốt cuộc lấy đâu ra sự tự tin đó?
Có chơi có chịu, Trì Tự vụng trộm lên WeChat, đổi ký tên trên trang chủ chính mình thành:
”Một cái não tàn.”
Trong đầu hiện lên hình dáng mèo điên nhỏ tức giận đến giậm chân, trong đầu Trì Tự nghĩ, chuyện đã tra ra chân tướng, cũng nên nói cho cô biết một tiếng.