Trong phòng ký túc 311, Trì Tự luôn có đồng hồ sinh học ổn định nhất, thời gian thức dậy vừa vặn không sớm không muộn, trước kia sai số chưa bao giờ vượt quá ba phút, còn máy móc hơn cả người máy.
Sau khi Trì Tự xuống giường, ánh mắt Nghiêm Hằng rơi vào sau ót anh:
Trước mắt bao người, Cố Ý không dám cùng anh dùng chung một cây dù, chỉ có thể cố gắng xít lại gần chút.
Hai người một cao một thấp, kém nhau hai mươi centimet. Trì Tự có thói quen cầm dù thẳng, mà thói quen của Cố Ý là cán dù nghiêng nghiêng dựa trên vai, như vậy tương đối tiết kiệm sức lực. Cô không nghĩ quá nhiều, vừa cùng anh nói chuyện, vừa sát tới bên người anh, cây dù che mưa hoa nhỏ màu xanh nhạt kia của cô cũng đi theo cô sát tới, nửa mặt dù tiến tới dưới dù của anh.
Trận mưa này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tí tách tí tách rơi không ngừng, trên cây dù che mưa luôn có thế tích chút nước mưa.
Trì Tự bình thường không cảm thấy cô thấp, bây giờ quả thật có chút ghét bỏ.
Con đường trường chen chúc người, có lúc cây dù ướt nhẹp của cô trực tiếp quẹt lên mặt anh.
Anh chịu đựng không nói, mèo điên nhỏ cũng không phát hiện.
Khi đi qua khu lớp mười, người trên đường ít đi một chút, Hạ Vũ Tâm chạy mất tăm cuối cùng cũng xuất hiện.
Trì Tự đi bên phải Cố Ý, cô liền đi bên trái Cố Ý.
Mặc dù khuê mật xuất hiện, Cố Ý vẫn chết dính sát bên người trong lòng, không muốn di chuyển ra bên ngoài chút nào.
Cô thỉnh thoảng nói chuyện với Hạ Vũ Tâm, xoay người ra bên ngoài, cây dù che mưa liền nghiêng sang bên Trì Tự.
Liên tiếp chuỗi giọt nước đổ làm lạnh thấu tim anh.
Đến khu lớp mười một, Cố Ý định tạm biệt với Trì Tự, bỗng nhiên thấy chỗ ngực trên đồng phục anh có một vết nước thấm lớn.
”Ơ kìa, dù cậu có phải bị thủng không?”
Trì Tự: ”…Đúng.”
”Cậu làm gì mà không đổi cái khác a!”
Trì Tự cũng muốn hỏi mình, mới vừa rồi làm gì không để cô ấy cách xa một chút.
Nghiêm thiếu gia đã nhìn thấu hết tất cả:
”Bởi vì yêu.”
Cậu nói xong cũng chạy lên lầu, Trì Tự cũng lúng túng đi lên lầu theo, còn lại Cố thiên kim mặt đầy mù mờ.
Mặc dù bối rối, nhưng anh vẫn không nén được tâm tình rất tốt của anh, dọc đường đi khóe miệng cũng treo nụ cười.
Đi vào cửa sau lớp, Trì Tự tùy ý lướt nhanh vào lớp, ánh mắt tĩnh mịch.
Tiết đầu học đọc diễn cảm <Mạnh Tử>, trước khi tan lớp, thầy giáo ngữ văn tiến đến đem bài kiểm tra ngữ văn lần trước giao cho Trì Tự, để cho anh ghi tên số điểm sau đó phân tổ phát cho các tổ trưởng.
Trì Tự mỗi năm đều là ủy viên học tập, công việc quen việc dễ làm, một chút liền làm xong.
Anh đưa bài kiểm tra tổ một tổ hai tổ ba cho tổ trưởng, còn lại tổ thứ tư, thì nhíu mày nhét vào ngăn bàn.
Lâm Mông là tổ trưởng tổ thứ tư, đợi cả buổi không đợi được ủy viên học tập đưa bài kiểm tra cho cô, đành phải tự mình chạy tới lấy.
Cô dừng bên cạnh bàn Trì Tự, lời còn chưa ra khỏi miệng, Trì Tự kéo ghế ra đi thẳng.
Nhịp chân của anh như gió, hoàn toàn xem cô làm không khí. Lâm Mông rất là bối rối, không vội vàng, hỏi bạn ngồi cùng bàn với Trì Tự:
”Nghiêm Hằng, bài kiểm tra của tổ chúng ta ở chỗ nào?”
Nghiêm Hằng nhướn mày: ”Không biết.”
”Cậu sao lại không biết?” Cô có chút giận, ”Các cậu làm gì vậy, tổ chúng ta đều đang đợi đây này.”
Hạ Vũ Tâm có chuyện muốn nói với cô, trước tiên dừng một chút: ”Làm sao vậy?”
Cố Ý đưa điện thoại cho cô ấy xem.
Tốn mấy giây nhìn xong, sắc mặt Hạ Vũ Tâm không đúng lắm:
”Tớ cũng đang muốn nói cái này đây. Tối này tớ không phải cùng với bạn cùng phòng lớp mười cùng đi ăn đêm sao, đi năm người, nhưng Lâm Mông không có tới.”
Trong dạ dày Cố Ý muốn dời sông lấp biển, ánh mắt muốn phóng hỏa:
”Con mẹ nó, cậu ta muốn bị chỉnh sao!”
”Xin bớt giận xin bớt giận.”
Cố Ý: ”Tớ trước kia vẫn luôn chưa nghĩ ra nên chỉnh cậu ta làm sao, may mà có cậu ta, có ý nghĩ rồi.”
Hạ Vũ Tâm lắc lư chân: ”Để cho Ăn cá nhà cậu chỉnh cậu ta a, gần thủy lâu đài [3].”
[3] Cận thủy lâu đài (近水楼台): ở lầu gần nước thì nhìn thấy ánh trăng đầu tiên, ý chỉ ở gần người giàu có quyền thế/ sự vật thuận lợi thì là người đầu tiên được hưởng lợi ích.
Cố Ý lắc đầu.
”Ăn cá là nam sinh, chẳng lẽ để cho cậu ấy đánh nữ sinh sao? Loại chuyện này, vẫn là để tớ tới.”
Ở trong lòng Cố Ý, Trì Tự chỉ cần cứ phụ trách thiên chi kiêu tử [4] đẹp như hoa, còn lại những thứ tà mị nóng nảy kia chuyện hoành hành ngang ngược, nên do cô làm là tốt nhất.
[4] Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Đứa con cưng của ông trời.