Cô gái thoáng chốc mở to mắt, trong mắt chứa sự giận dữ. Nguyên nhân chính là Cố Ý sinh ra đã có một khuôn mặt yêu tinh xinh đẹp, cô càng nhìn càng cảm thấy Cố Ý không giống người tốt.
Cố Ý dùng sức hồi tưởng, nhưng bi thương phát hiện Hạ Vũ Tâm dường như chưa hề đề cập tới chữ tương tự.
Vẻ mặt Nghiêm Hằng rất bình tĩnh:
”Hạ Vũ Tâm không thích tôi. Cậu biết không, cô ấy không bao giờ ghen giống như tôi, cô ấy đối với tôi có rất nhiều chỗ không hài lòng, tôi cũng thừa nhận mình quả thật không thể hoàn thành mong đợi của cô ấy, nhưng trước kia tôi thật sự rất thích cô ấy, thật sự là…không chịu được việc cô ấy cứ nói chia tay lặp đi lặp lại nhiều lần.”
Trong cùng một câu chuyện hai phiên bản, Cố Ý rõ ràng không thể kết hợp chúng với nhau.
Nghiêm Hằng thở ra một hơi:
”Đều đã đi qua lâu như vậy, nói nhiều thật nhàm chán. Chúng ta vẫn là cheers?”
”Vũ Tâm cậu ấy…tính có hơi con trai, thật ra thì cậu ấy thật sự để ý cậu, không giống như cậu nói vậy…”
”Nhớ em, trừ em, sinh nhật này cái gì anh cũng không muốn.”
Bọn họ đã bao lâu không gặp?
Bây giờ là trung tuần tháng mười một.
Gần một năm, bọn họ lại có thể đến một năm không gặp mặt.
Một năm nói dài cũng không dài, có thể Trì Tự đã hoàn toàn quên cuộc sống không có cô trước đây anh làm sao sống, chỉ nhớ bây giờ không có cô chính là đau khổ.
Gần đây anh sống không tốt lắm, việc học thành công, cuộc sống tệ hại.
Hôm nay…không đúng, là ngày hôm qua, chiều hôm qua anh thấy Cố Ý gửi một tin Weibo.
Một buổi sáng ánh nắng rực rỡ, thanh niên tràn đầy năng lượng, phong cảnh bên Khang Kiều tươi đẹp.
Cô gái đáng yêu của anh đã trở thành tiểu nữ nhân xinh đẹp, lưng đeo bản vẽ khác màu da với bạn bè, nổi bật xinh đẹp.
Trì Tự cảm giác mình có chút cử chỉ điên rồ, anh gần như nhìn một cái liền có thể thấy một nam sinh trong hình ngấp nghé muốn có cô gái của anh.
Nắm tay cậu ta đặt trên vai Cố Ý, đụng chạm rất thông thường, nhưng lại làm cho mắt Trì Tự nhìn đến bốc lửa.
Anh không phải là không biết cô gái nhỏ của anh là người gặp người thích.
Càng nghĩ như vậy, tâm tình của anh càng tệ hại, vừa đúng dịp bạn cùng phòng hẹn anh đi ra ăn cơm, trong bữa tiệc thêm mấy chai rượu, cứ như vậy một phát không thể vãn hồi.
Cố Ý đã sớm dời ống nói, che miệng khóc không thành tiếng.
Trì Tự phảng phất nghe được tiếng cô đè nén khóc, trái tim cực kỳ đau.
Anh nói: ”Uống say rồi, đầu óc không rõ lắm, trước cứ như vậy đi.”
Không đợi cô mở miệng, trong điện thoại chỉ còn lại âm thanh báo bận.
Cô gái nhỏ ngồi xổm trong buồng điện thoại lần lượt lau nước mắt, thật lâu mới bình phục tâm tình.
Cô đứng lên, khẽ cắn răng gọi lại.
”Ai cho anh có quyền cúp điện thoại em đấy!”
Trì Tự: ”…”
Trì Tự: ”Anh sai rồi.”
”Anh hãy nghe cho kỹ, em lặp lại lần nữa, sinh nhật vui vẻ!”