Trì Tự nằm vào chăn lại, bóp gương mặt cô: ”Anh ra ngoài mua điểm tâm một chút, em muốn ăn cái gì?”
Vào hai ngày cuối tháng bông tuyết nhỏ vụn tung bay, đầu tháng mười hai, trời quang làm tan băng.
Tình hình trong nước chuyển biến tốt, cổ phiếu bất động sản của Cố thị lần đầu tiên có màu đỏ trong năm này, về cha của Trì Tự vì điều tra không tìm được chứng cứ đáng tin nên bị gác lại.
Nhận được tin tức tốt hơn, Cố Ý liền bắt đầu mong đợi sau khi tốt nghiệp trở về nước công tác.
Khu buôn bán New Market Road đèn đường đúng giờ sáng lên, bên đường dày đặc các cửa tiệm tủ kính phồn hoa chiếu sáng khuôn mặt người đi đường, tiếng cười nói huyên náo bên tai không dứt.
Ngũ quan thâm thúy thanh tú của nam sinh cúi đầu nhìn cô, lỗ tai ửng đỏ, do dự nói:
”Greta, thật ra thì tôi…”
Vai bị người bên cạnh đụng một cái, Cố Ý ngã về phía trước nửa bước, Levi đưa tay đỡ cô ổn định.
”Sorry…” Trước khi dì trung niên kia vội vã hướng Cố Ý nói xin lỗi.
Cố Ý khoát khoát tay, bày tỏ không để ý trong lòng.
Tay Levi còn đang nắm cánh tay cô, đáng tiếc Cố Ý ăn mặc quá dày, chậm chạp hoàn toàn không nhận ra được.
”Cậu mới vừa rồi muốn nói gì?” Cô hỏi.
Levi gần như không nghe được cô nói, ánh mắt nghi ngờ thẳng tắp nhìn về phía trước.
”Tôi biết anh ta sao?” Levi lầm bầm lầu bầu, ”Là đang nhìn tôi sao?”
”Cái gì?”
Cố Ý cảm thấy không hiểu được, quay đầu theo ánh mắt của cậu tay nhìn về phía sau.
Môi mỏng của người đàn ông nóng bỏng ma sát môi dưới cô liên tục, cơ thể Cố Ý run rẩy, bên tai đã đỏ bừng. Vách tường sau lưng cứng rắn, người trước lại ép tới thật chặc, cô bị kẹp ở giữa vô cùng bị động, một chân không khỏi cong lên dán lên chân người đàn ông cọ sát.
Trì Tự thở ra hơi nóng bỏng, lý trí đã sớm tan thành mây khói, hai tay cũng không thỏa mãn vuốt ve bên hông cách lớp quần áo của cô.
Tay trái của anh chuyển qua xương hông cô vén vạt áo cô lên.
Một lớp, hai lớp, ba lớp…
Lúc hơi lạnh đầu ngón tay tiếp xúc với da thịt nóng bỏng, Cố Ý không nhịn được ngâm nga lên tiếng.