Phong Vũ - Thay Đổi Vì Em!

Chương 56



“Bác sĩ đã đồng ý cho em về nhà, nhưng với điều kiện là cuối tuần phải đến đây để kiểm tra lại vết thương”

“Thật ạ! Để em đi chuẩn bị!”

Giai Ý vui vẻ bước xuống giường thay đồ để chuẩn bị về nhà, cô cứ như một đứa trẻ ngày đêm mong ngóng được trở về vậy.

Đi một chặng đường ngắn, cuối cùng Giai Ý cũng đã có thể thấy ngôi nhà thân thương mà mình luôn nhớ nhung.

“Giai Ý! Chào mừng cháu trở về!”

“Chào mừng em trở về!”

Bác quản gia cùng những người làm ở biệt thự dường như đã đứng đợi sẵn ở cổng để chờ cô chủ nhỏ về.

“Cảm... Cảm ơn mọi người!”

Được thấy lại những khuân mặt quen thuộc, Giai Ý không khỏi xúc động, cô chạy đến ôm mọi người đầy tình cảm.

Một vài người trong số họ còn khẽ thút thít, cô nhẹ nhàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt ấy.

“Sao mọi người lại khóc chứ? Em đã trở về rồi đây này!”

Tiểu Hoa, một chị đầu bếp khá thân thiết với Giai Ý nức nở lên tiếng.

“Bọn chị xin lỗi! Là... Là do bọn chị bảo vệ em không tốt, mới... mới để em phải bị thương thế này... ức!”

Giai Ý nhìn mọi người đầy bất lực, đáng lẽ một buổi chào đón người bệnh trở về phải vui vẻ, thì không biết từ khi nào lại trở thành một buổi xin lỗi với những tiếng nức nở.

“Không phải lỗi mọi người đâu! Mọi người không cần phải tự trách mình như thế. Em nói đúng không? Vũ!”

Mọi người không một ai dám hướng mắt về Phong Vũ đang đứng phía sau Giai Ý, chỉ lẳng lặng cúi đầu như chờ đợi một câu trả lời.

Bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị ông chủ trách phạt, lần này là lỗi của bọn họ.

“Giai Ý nói đúng, không phải lỗi mọi người. Là do tôi quá sơ xuất thôi”

Mặc dù Phong Vũ đã nói không phải do họ làm, nhưng thâm tâm mỗi người vẫn cảm thấy có lỗi vô cùng.

“Gâu”

Tiểu Phong tinh nghịch từ trong sân vườn biệt thự chạy ra, vẫy vẫy cái đuôi như chào đón cô chủ.

Giai Ý cúi xuống vuốt ve, cưng nựng chú, dù cô rất muốn bế nó nhưng bả vai cô không cho phép cô làm thế.

“Tiểu Phong à, ở nhà có ngoan không? Có làm khó mọi người không?”

Bác quản gia đứng bên cạnh nhanh chóng kể lại sự thông minh của Tiểu Phong cho Giai Ý nghe.

“Là Tiểu Phong đã chỉ cho chúng ta biết hướng mà bọn bắt cóc đã đưa cháu đi đấy!”

Giai Ý bất ngờ nhìn Tiểu Phong đang liếm tay mình, không tin được là nó lại giỏi như thế.

“A Tiểu Phong à, cảm ơn em!”

“Được rồi Giai Ý, vào nhà thôi! Em vẫn chưa khỏe hẳn!”

Phong Vũ hơi nhăn mặt khi cô không biết lo cho sức khỏe của bản thân, ở ngoài lâu mà cũng không biết đường đi vào.

Giai Ý cùng anh và Tiểu Phong đi vào nhà, thấy mọi người vẫn còn ủ rũ thì trầm tư suy nghĩ.

“Để chuộc lỗi thì em muốn mọi người nấu một bữa ăn thật ngon cho em. Mọi người thấy được không?”

“Tất nhiên là được, em muốn ăn gì, chị lập tức nấu cho em!”

“Ừm...!”

Giai Ý chống tay lên cằm giả vờ suy nghĩ, sau đó là liệt kê hàng loạt món ăn mà cô rất nhớ hương vị của chúng.

Cô cũng giao cho mỗi người một công việc sở trường của họ coi như chuộc lỗi.

Bọn họ nhận được công việc thì phấn khởi đi làm ngay, sự chán nản bay đi nhanh trông thấy.

Chẳng mấy chốc ngôi nhà rộng lớn lại tràn đầy năng lượng mà chỉ khi có Giai Ý nó mới phát ra hào quang.

Vết thương ở bả vai có chút bất tiện cho sinh hoạt thường ngày của Giai Ý.

“Vũ, lấy hộ em cái điện thoại!”

“Anh giúp em gội đầu!”

“Lấy dùm em cái muỗm với!”

...

Giai Ý cứ một đoạn lại gọi Phong Vũ, anh cũng rất vui lòng để mặc cô sai bảo mình.

Còn đâu cái khí chất oai hùng của một tổng tài bá đạo, một khí thế lạnh lùng, tàn bạo của một lão đại Mafia.

Sau nhiều ngày tịnh dưỡng với sự chăm sóc kỹ càng của Phong Vũ thì vết thương của Giai Ý cũng dần hồi phục nhanh chóng.

Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cũng rất tốt, bây giờ chỉ cần từ từ vận động cánh tay lại là ổn.

“Vũ! Anh bị tập đoàn đuổi việc rồi à?”

“Hả? Em nói vậy là sao?”

Phong Vũ mặc dù là người thông minh, khả năng nhìn người đoán ý của anh cũng cực kỳ tốt, nhưng khi nói chuyện với Giai Ý thì lại hoàn toàn không thể theo kịp tư duy của cô.

“Ầy, thì cả tuần nay em chẳng thấy anh đi làm gì cả. Không bị đuổi việc thì là gì?”

Phong Vũ đang lái xe cũng phải quay qua nhìn cô nàng hay trả treo kia, cốc vào trán một cái.

“Cô nương, anh là chủ tịch!”

Giai Ý bĩu môi nhìn anh “Làm chủ tịch là không cần đi làm à. Nhân viên của anh thì sao?”

“Có Tạ Thiên lo hết rồi, với cả đây không phải thời gian cao điểm nên cũng không có dự án nào ra mắt cả. Tạ Thiên đủ khả năng giải quyết công việc mà!”

“Oh!”

“Nói nhỏ cho em biết thì cậu ấy tốt nghiệp loại xuất sắc ngành kinh doanh quốc tế bên Mỹ đấy!”

Giai Ý trợn tròn mắt, không ngờ Tạ Thiên lại có học vấn cao như thế.

Nhìn lại bản thân mình, chỉ gượng ép tốt nghiệp với số điểm vừa đủ thì khóc ròng trong lòng.

Phong Vũ nhìn tâm tư của Giai Ý viết rõ trên mặt thì cười, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô.

“Em là hoàn hảo nhất trong mắt anh! Không cần để ý đến những điều khác làm gì!

Giai Ý cảm kích nhìn Phong Vũ.

“Nhưng em quá vô dụng, huhu, bắt đền anh!”

Anh nhìn cô ăn vạ thì vỗ trán, đáng ra anh không nên an ủi cô làm gì. Cô có để ý đến mấy cái này bao giờ đâu.

Hai người đang trên đường đến sân bay, hôm nay bố mẹ Phong trở về Thụy Sĩ có chút việc.

“Bố mẹ, con sẽ nhớ hai người lắm đấy!”

“Chúng ta cũng nhớ con, con gái yêu của bố mẹ!”

Phong Vũ nhìn hai người phụ nữ ôm nhau khóc lóc thì chán nản.

“Có phải không gặp nhau nữa đâu chứ, mẹ đi nhanh đi. Máy bay sắp cất cánh rồi đấy”

Mẹ Phong tặng cho anh một ánh mắt sắc lẹm, đứa con này đúng là không thể thương nổi.

“Bố mẹ đi đây! Con nhớ giữ gìn sức khỏe. Thằng oắt con kia có làm gì con thì con cứ thẳng tay đánh nó cho mẹ!”

“Vâng, con biết rồi. Bố mẹ đi an toàn nhé!”

Đến khi hai ông bà Phong lẫn trong dòng người đông đúc thì Phong Vũ và Giai Ý mới rời đi.

“Em muốn làm gì không?”

“Lên tập đoàn đi, là chủ tịch anh cũng phải noi gương chứ!”

“Tuân lệnh bà xã!”

Thế là cặp đôi chuyên phát cẩu lương cùng nhau lên công ty, và đương nhiên không quên phát “cơm” miễn phí cho tất cả nhân viên trong đó.

“Em ngồi làm gì thì làm đi nhé! Anh qua chỗ Tạ Thiên một chút”

“Ok!”

Giai Ý thong thả đi dạo quanh công ty, cái cảm giác được tự do đi lại trong một tập đoàn lớn mà không phải làm việc đúng thật là khó tả.

Mỗi khi Giai Ý đi đến đâu thì đều có người cung kính chào hỏi.

“Thư Ký Trần!”

“Chào Thư Ký Trần!”

...

Giai Ý không ngờ rằng độ phủ sóng của mình ở công ty lớn như vậy.

Có những bộ phận đây là lần đầu cô lui tới mà cũng biết mặt cô.

Đi ngang qua một phòng kính lớn, có lẽ là phòng trưng bày mô hình của dự án nào đó.

Giai Ý chăm chú nhìn những mô hình nhỏ nhỏ kia.

“Có muốn vào xem không?”

Phong Vũ đột nhiên từ đâu bất ngờ xuất hiện sau lưng Giai Ý, khiến con tim nhỏ bé của cô xém thì rơi ra ngoài.

“Anh làm em giật mình. Mà vào xem có được không?”

“Em là bà chủ mà, vào đâu mà chẳng được, xem ai dám ngăn cản em!”

Thế là Giai Ý vui vẻ mở cửa phòng đi vào trong, cúi sát người quan sát từng chi tiết nhỏ. Sự thích thú hiện rõ trên mặt cô.