Phong Vũ - Thay Đổi Vì Em!

Chương 57



Nhìn ngắm những gì đang phô diễn trước mặt mình, Giai Ý như được mở mang tầm mắt.

Đây là mô hình sân bay mà tập đoàn Á Dương dự định sẽ đầu tư xây dựng.

Chỉ là mô hình thôi mà chúng được làm chi tiết đến mức từng cái cây, ngọn cỏ cũng được chăm chút tỉ mỉ.

“Đây là mô hình bản thảo, bên Pháp đang xem xét mặt bằng. Nếu thuận lợi sẽ bắt đầu khởi công vào năm sau”

Có vẻ như Giai Ý đã bị cuốn vào cái thế giới thu nhỏ kia, hoàn toàn không nghe Phong Vũ đang rất nhiệt tình giới thiệu về dự án quan trọng nhất trong thời gian sắp tới của anh.

“Tiểu Ý! Tiểu Ý! Em có nghe anh nói gì không?”

“Hả! Anh nói gì cơ?”

“Không... Không có gì! Em, em làm gì làm đi!”

Phong Vũ ôm trái tim đang âm thầm rỉ máu của mình, biết rõ ràng cô nàng không tập trung mà vẫn cố chấp hỏi. Đúng là tự mình sát muối vào vết thương.

“Vũ à! Em cảm thấy chỗ này không được hợp lý lắm”

Phong Vũ đang tủi thân trong góc phòng, nghe cô nói đến công việc thì thay đổi 180 độ, khuân mặt trở lên nghiêm túc hẳn.

“Chỗ nào?”

“Đây!”

Giai Ý chỉ tay vào nơi bất hợp lý, nhìn thẳng vào mắt anh.

Phong Vũ hạ thấp mình nhìn kỹ nơi đó, anh hơi nheo mắt lại. Đúng thật là có vấn đề.

“Em nói đúng, chỗ này nếu đưa vào thi công sẽ rất nguy hiểm!”

Phong Vũ nhìn qua Giai Ý với ánh mắt lấp lánh lạ thường, sau đó là ôm chầm lấy cô.

“Tiểu Ý à! Cũng may là em phát hiện kịp, nếu không thì dự án này chắc sẽ không hoàn thành được mất”

Giai Ý bị anh ôm bất ngờ thì ngơ ngác, nhìn người đàn ông trong lòng thì mỉm cười.

“Anh thật là, em chỉ là vô tình phát hiện thôi! Mà kế hoạch anh nói lúc nãy, mặc dù em không am hiểu kinh doanh nhưng nghe qua thì thấy rất thu hút đó nha!”

Phong Vũ dương gương mặt cún con ra nhìn cô, rồi hôn liên tục lên mặt Giai Ý, chỗ nào cũng hôn.

Thì ra cô nhóc vô tâm của anh vẫn luôn lắng nghe những gì anh nói, vậy mà khi nãy anh còn trách thầm cô, đúng thật là đáng chết.

“Thôi... Thôi nào! Haha, anh hôn làm em nhột quá!”

“Anh không ngừng được, anh muốn hôn em”

Nói rồi Phong Vũ cũng không kìm được lòng mình, anh nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Giai Ý, từ từ khám phá vị ngọt trên đó.

Giai Ý thuận tay đặt lên vai anh, đáp lại nụ hôn bất ngờ này.

Hai người triền miên với nụ hôn sâu ấy mà không thèm quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

May mắn cho hai người, đây là khu vực rất ít người lui tới, chứ nếu không thì để người khác nhìn thấy không biết sẽ ra sao.

Cuối cùng Phong Vũ cũng chủ động dứt ra khỏi nụ hôn mê đắm này, nếu tiếp tục anh sợ mình sẽ không thể làm chủ bản thân mình mà đi quá giới hạn.

“Nhóc con! Không nhớ lời anh dặn à? Khi hôn nhớ phải thở!”

Giai Ý với khuân mặt đỏ hồng như trái cà chua, ngại ngùng nhéo mạnh anh.

“Ai bảo anh hôn bất ngờ chứ, em không kịp tra bài!”

Phong Vũ bật cười lớn, từ khi nào mà hôn cũng phải tra bài vậy chứ? Chỉ có Giai Ý mới có cái lý luận khó hiểu như vậy.

Bước ra khỏi căn phòng đầy mùi ân ái kia, cả hai nhanh chóng trở lại khuân mặt thường ngày.

Phong Vũ với gương mặt một cảm xúc, lạnh ngắt, Giai Ý thì là sự vui vẻ, năng động. Cả hai hoàn toàn không có gì là ăn nhập với nhau.

Trở về văn phòng, anh cho gọi Tạ Thiên đến thông báo chuẩn bị một cuộc họp khẩn cấp, liên quan đến dự án xây dựng sân bay.

Lần họp này Giai Ý cũng tham gia, bởi vì cô là người phát hiện ra lỗi sai cũng như đã nghĩ ra một hướng giải quyết mới, Phong Vũ muốn cô tự mình trình bày ý tưởng này lên.

Đứng trước những vị Giám đốc quen mặt nhưng Giai Ý lại cảm thấy hồi hộp lạ thường.

Bởi lẽ bình thường cô chỉ tham gia cuộc họp với tư cách một người rảnh rỗi đến nghe tọa đàm giết thời gian nên chẳng có áp lực gì.

Tuy nhiên hôm nay cô tham gia với tư cách người trình bày ý tưởng, lần đầu được nếm trải cảm giác áp lực của những nhân viên ngồi kia.

Đứng phía trước mọi người, Giai Ý hít một hơi thật sâu và bắt đầu trình bày.

“Chào mọi người! Chắc mọi người cũng biết cuộc họp này được tổ chức là vì lý do gì. Tài liệu cũng đã được gửi đến các vị ở trên bàn. Vậy tôi xin phép đi thẳng vào vấn đề luôn....”

Giai Ý ở trên say sưa thuyết trình về ý tưởng của mình. Phong Vũ ngồi im lặng lắng nghe, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ, hành động của cô.

Trong đôi mắt của anh hiện rõ sự tự hào trong đó, bảo bối nhút nhát, cần sự bảo vệ của anh ngày trước nay đã có thể một mình, đứng trước bao người nói một cách lưu loát.

“Và đây là ý tưởng mà tôi đề nghị với mọi người. Cảm ơn đã lắng nghe!”

*Bộp bộp*

Một tiếng rồi hai tiếng, những tràng pháo tay đua nhau vang lên.

Những người ngồi ở dưới vừa vỗ tay vừa nhìn Giai Ý với ánh mắt đầy sự tán thưởng.

Bọn họ làm thế không phải vì cô là người yêu của Phong Vũ, mà là vì thực lực của cô.

Chỉ trong một thời gian ngắn mà có thể đưa ra một phương án mới gần như hoàn hảo thì rất đáng nể.

Trong lòng Giai Ý bây giờ thật sự rất vui, còn vui hơn cả khi lần đầu đạt điểm 6 trên trường.

Đôi mắt của cô di chuyển đến Phong Vũ ngay gần đó, thấy anh nở nụ cười thì càng vui hơn.

Đây chính là một sự công nhận mà Giai Ý cảm thấy ý nghĩa nhất.

Tan họp, Phong Vũ tiến đến vuốt nhẹ mái tóc của Giai Ý.

“Khi nãy em làm rất tốt!”

“Em cũng thấy vậy đó!”

Giai Ý ở trước mặt anh luôn như vậy, không hề biết khiêm tốn một chút nào.

Hôm nay Giai Ý đã có một thành công lớn, thế là Phong Vũ quyết định thưởng cho cô bằng một bữa tối do chính tay anh chuẩn bị.

Trên đường trở về nhà, Giai Ý vui vẻ hát suốt chặng đường.

*Két*

Chiếc xe Lamborghini sang trọng bất ngờ đánh lái mạnh qua một bên.

“Tiểu Ý, em ổn chứ?”

“Em không sao! Có chuyện gì vậy?”

“Hình như có người đang theo dõi chúng ta, em bám chắc vào nhé, anh sẽ cố cắt đuôi bọn chúng”

Giai Ý nhanh chóng bám chặt vào dây an toàn, Phong Vũ vừa nhìn kính chiếu hậu vừa đạp chân ga.

*Đùng*

Phát súng đầu tiên nổ ra, Phong Vũ đánh lái né viên đạn ấy.

Tiếp sau đó là hai ba phát súng nữa, một viên trong số đó thành công ghim vào bánh xe của Phong Vũ.

Không thể đi được nữa, hai người đành phải xuống xe tìm đường thoát thân.

*Kít*

Chiếc xe theo đuôi hai người đã nhanh chóng đuổi tới, chặn đường lui của cả hai. Từ trong xe bước ra một người đàn ông đeo mặt nạ, nhưng dáng dấp lại rất quen mắt.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ?”

“Phong Danh? Vậy là ông vẫn còn sống à?”

Phong Vũ nghe giọng nói quen thuộc này thì không thể nào quên được chủ nhân của nó.

Anh vô thức đẩy Giai Ý ra phía sau lưng mình, vòng tay ôm lấy cô bảo vệ.

“Ông lại muốn làm gì?”

“Haha, làm gì à? Trả lại mày những gì mày đã làm với tao chứ sao!”

Phong Danh từ từ tháo lớp mặt nạ xuống, hiện ra một khuân mặt gần như bị hủy hoại hoàn toàn với chi chít những vết bỏng lớn nhỏ.

Giai Ý nhìn khuân mặt kia thì sợ hãi, nhìn ông ta lúc này rất đáng sợ.

“Những gì ông nhận được hôm nay đều là trả giá cho những tội ác của ông đã gây ra, đừng đổ lỗi lên người khác”

“Tội ác tao đã làm ư? Không phải tất cả đều do mày sao?”

“Nếu mày không lên làm chủ tịch tập đoàn Á Dương thì tao đâu phải đi lôi kéo mối quan hệ để rồi mất con gái. Tại mày mà tao mới ra thế này đây!”

Ông ta nói rồi ngước mặt lên trời cười lớn.

Phong Danh như một tên điên phát bệnh, nói năng trở nên mất kiểm soát.

“Hôm nay mày nhất định phải chết, mày không thể nào sống vui vẻ như thế này được”

Phong Vũ thấy tình hình có vẻ không ổn, liền quay sang nói thầm với Giai Ý.

“Em có cầm điện thoại không? Nhắn tin cho Tạ Thiên đi!”

Giai Ý nhanh chóng lục tìm điện thoại làm theo lời anh nói, đang cặm cụi nhắn tin thì bị Phong Danh phát hiện.