Ngô Ngôn không thèm để ý đến y mà hỏi chỉ thị của Vương Quốc Hoa: - Bí thư Vương, ngài xem?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói: - Đi xem tình hình của Trương Tam Long rồi nói.
Họ Trương mặt tái lại, đừng nhìn y chỉ là một cán bộ xã bình thường nhưng làm trợ lý cho chủ tịch nên cũng có ánh mắt, đồng thời y khá mẫn cảm với cách gọi bí thư, chủ tịch. Ngô Ngôn là chánh văn phòng tự mình đi cùng vậy không phải Phó bí thư Huyện ủy mới là lạ.
Ngô Ngôn được lệnh đi lên cười lạnh nói: - Trợ lý Trương, dẫn đường đi. Trợ lý Trương mặt tái đi nhiều, y vội vàng nhỏ giọng làm lành. - Cái này, Chánh văn phòng Ngô, hay là mời Bí thư Vương đến văn phòng ngồi trước, tôi đi thông báo với lãnh đạo.
Ngô Ngôn sa sầm mặt nói: - trợ lý Trương, tôi thấy anh không muốn làm việc nữa rồi. Lời này rất có tác dụng, thời này có thể làm cán bộ xã thì đó chính là quan to trong mắt dân quê, đi trên đường cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực.
- Chánh văn phòng Ngô, đừng mà, tôi xin đi trước dẫn đường. Vừa nói trợ lý Trương vừa ra vẻ đáng thương định xin Vương Quốc Hoa, Ngô Ngôn đã đi lên ngăn lại: - Dẫn đường đi nếu không tôi cho anh biết hối hận như thế nào.
Ngô Ngôn biết mấy người như thế này, phải mạnh tay thì bọn họ mới không dám làm càn. Trợ lý Trương chỉ là chân chạy không có cấp bậc, Ngô Ngôn muốn lấy bát cơm của hắn là quá dễ.
Trợ lý Trương đành phải dẫn người đi tới trước mặt căn nhà một tầng phía sau. Cách cửa còn năm sáu mết bên trong vang tới tiếng rên đau đớn. trợ lý Trương run lên đứng đó không dám tiến vào.
Vương Quốc Hoa nghe rõ nên vội vàng đi tới. trợ lý Trương muốn đưa tay ngăn cản không ngờ bị Cao Thăng từ phía sau đi lên chắn lại.
- Mẹ nó chứ, dám chống đối chính quyền, dám chống cán bộ. Hôm nay tao cho mày biết gì là mắt chó. Dứt câu bên trong lại có tiếng đánh, Vương Quốc Hoa lao tới cửa thấy một người đàn ông bị treo lên, mấy tên khác đứng đó đánh người.
- Dừng tay. Vương Quốc Hoa không nhịn được lớn tiếng quát.
- Anh.. Tạ Tiểu Yến thấy miệng chồng đổ máu lập tức lao tới đưa hai tay chắn trước mặt chồng. Tạ Tiểu Yến lúc này như con sư tử bị chọc giận, cô trừng mắt nhìn hai tên dân quân dự bị: - Súc sinh, bọn mày muốn đánh thì đánh chết tao đi.
Vương Quốc Hoa nhìn chằm chằm vào một tên dân quân dự bị: - Xin hỏi là ai bảo các anh đánh người? Dân quân dự bị không ngu, nhìn là đoán ra Vương Quốc Hoa có lai lịch không nhỏ. Tên dân quân dự bị nhìn sang chỗ khác không trả lời, chỉ là dùng mắt nhìn ra như đang tìm gì đó.
- Trả lời tôi. Vương Quốc Hoa nhấn giọng, giọng điệu cũng khắt khe hơn.
Ngô Ngôn lúc này ở bên cười lạnh nói: - Còn có gì cần nói nữa? Chuyện quá rõ ràng, Điền Hổ là bí thư đảng ủy, tự tiện dùng bạo lực đánh người, thu thuế. Bí thư Vương, tôi đề nghị lập tức báo việc này với lãnh đạo chủ yếu huyện ủy.
Dân quân dự bị kia sợ hãi nên vội vàng nói: - Không đúng, không đúng, là trợ lý Trương bảo chúng tôi đánh, còn cho mỗi người chúng tôi một bao thuốc.
Vương Quốc Hoa lạnh lùng nói: - Điền Hổ biết việc này không?
Dân quân dự bị ngoan ngoãn nhỏ giọng nói: - Bắt người là ý của bí thư Điền nhưng không bảo đánh người, nói là nhốt hai ngày, còn nói đó là do không nộp thuế nên chậm nhiệm vụ của xã…
Vương Quốc Hoa có chút tức giận quay đầu lại nhìn Ngô Ngôn: - Đưa người đi khám. Vừa nói hắn xoay người đi nhanh tới trụ sở.
Mới đến hành lang thì một người đàn ông cao to đã lai tới. Thấy Vương Quốc Hoa, y vội vàng nói: - Bí thư Vương, ngài xuống sao không gọi điện báo cho chúng tôi, chúng tôi cũng tiện chuẩn bị.
Vương Quốc Hoa còn có chút ấn tượng với Điền Hổ, Điền Hổ này hình như xuất hiện trong đám người đón tiếp khi lần đầu mình tới Lưỡng Thủy. Không phải Vương Quốc Hoa là kẻ có trí nhớ quá tốt mà Điền Hổ cao to, rất bắt mắt.
- Chậm nộp thuế sao lại bắt người? Anh phụ trách Đảng ủy không phải cơ quan công an, hơn nữa người ta cũng không phạm pháp. Vương Quốc Hoa còn khách khí, sau đó hắn không nóng không lạnh nói: - Việc nếu truyền ra thì ảnh hưởng đến như thế nào anh có nghĩ tới không? Cơ sở không dễ làm thì tôi hiểu nhưng không thể dùng thủ đoạn thô bạo như vậy chứ?
Điền Hổ cũng biết Vương Quốc Hoa đây là cho mình thể diện nên vội vàng nói: - Bí thư Vương lên văn phòng ngồi một chút, tôi cam đoan lát xử lý tốt không để lại ảnh hưởng gì.
Vương Quốc Hoa nghiêm mặt nói: - Gì lát sẽ xử lý, lập tức xử lý.
Điền Hổ do dự một chút, cúi đầu đi nhanh về phía căn nhà một tầng kia. Thấy Ngô Ngôn ở đây, Điền Hổ đi lên cười khổ nói: - Chị Ngô, sao đột nhiên tập kích vậy? Lãnh đạo đến mà không sớm báo, tôi có chọc gì chị không? Ngô Ngôn nghe xong trừng mắt nhìn: - Điền Hổ, tôi không có ý làm khó anh, đây là lãnh đạo tạm thời quyết định, tôi không dám báo tin cho anh trước mặt lãnh đạo.
Điền Hổ vừa nhìn thấy là Trương Tam Long, lập tức trợn trừng mắt nhấc chân đạp một tên dân quân dự bị: - Mẹ nó, ai cho mày đánh người? Còn bị Bí thư Vương bắt trúng quả tang, hai thằng mày lát thu đồ cút. Điền Hổ biết Ngô Ngôn không nói sai, trong lòng tức nên đành phải trút lên đám này.
Ngô Ngôn ở bên nói xen vào: - Lão Điền, tốt nhất là đưa người đến bệnh viện, anh xem nhân viên của mình làm việc như thế nào đi.
Điền Hổ ngẩn ra rồi lập tức cười nói: - Đúng, đúng, chị nói đúng, chị đi tiếp lãnh đạo, tôi xử lý xong sẽ tới. Ngô Ngôn lúc này mới từ từ đi ra cửa, trước đó còn nói với Tạ Tiểu Yến: - Em gái, không sao đâu, việc này Bí thư Vương nhất định xử lý giúp em.
Vừa nói cô còn nhìn Điền Hổ, Điền Hổ lộ vẻ cảm kích gật đầu đáp lại. Ngô Ngôn đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa rồi ra vẻ tức giận nói: - Mấy đám nhân viên ở xã không coi pháp luật vào đâu. Một trợ lý và bí thư thôn nho nhỏ mà dám có ý đồ với vợ người, còn có mấy tên dân quân dự bị nữa, một bao thuốc mấy đồng đã bị mua chuộc.
Vương Quốc Hoa có chút tức giận nhìn Ngô Ngôn. Ngô Ngôn chột dạ vội vàng né tránh. Vương Quốc Hoa hừ lạnh một tiếng: - Tự cho mình là thông minh nên giúp người khác. Sau này không được chơi trò đó với tôi, nếu không đừng xuất hiện trước mặt tôi.
Ngô Ngôn biết mình bị lộ nên cười cười nhỏ giọng nói: - Bí thư Vương, công tác cơ sở rất khó làm, có đôi khi dùng phương pháp quá khích một chút cũng là bình thường. Điền Hổ tuy thích làm công trình mặt mũi, làm lớn nhưng cũng là chú ý làm việc, tốt hơn không ít cán bộ chỉ biết mò tiền kiếm lợi riêng.
Vương Quốc Hoa hiểu ý của Ngô Ngôn. Điền Hổ không phải bè phái của Tôn Trường Thanh, Vương Quốc Hoa hình như nhớ lúc ấy Nghiêm Đông Lai muốn điều chỉnh cũng có tên Điền Hổ.
- Trụ sở này rất lớn, to đẹp. Vương Quốc Hoa đột nhiên chuyển đề tài, Ngô Ngôn ngẩn ra rồi hiểu ý của hắn. Làm quan xây công trình là thủ đoạn tốt nhất để kiếm lợi. Căn nhà này mới xây, Điền Hổ là bí thư đảng ủy rất đáng ngờ.
- Bí thư Vương, đây không phải ý của Điền Hổ, mà do chủ tịch xã Quách Tùng cố ý muốn xây. Điền Hổ chỉ làm đường xi amwng, còn có gần đây kêu gào thành lập trụ sở nuôi lợn rừng. Vương Quốc Hoa nghe xong mới có chút hài lòng nói: - Quách Tùng? Sao không thấy hắn?
Ngô Ngôn nghe vậy liền khinh thường nói: - Quách Tùng? Một tuần ít nhất ở huyện ba ngày, không ngừng chạy tới dưới mắt Tôn Đạo Luy. Trụ sở này còn nợ ngân hàng hơn 3 triệu tiền xây dựng, tiền lãi chưa trả.
Vương Quốc Hoa nghe xong không có phản ứng gì, trong lòng hắn lại nghĩ Điền Hổ là bí thư đảng ủy xã Điềm Tỉnh có lẽ cũng rất khó chịu.
Không biết kiếm từ đâu ra cánh cửa, hai dân quân dự bị nâng Trương Tam Long đặt lên đó, Tạ Tiểu Yến bế con đi theo. Điền Hổ một bên đi tới đồng thời cũng thấp giọng mắng trợ lý Trương.
Khi đi tới bên cạnh Vương Quốc Hoa, Tạ Tiểu Yến nói với đứa bé: - Bảo Bảo, nếu hôm nay không có Bí thư Vương thì bố con sợ không thể sống.
Đứa bé mở to mắt nhìn Vương Quốc Hoa, nó nghe lời tiến lên quỳ xuống trước mặt Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa cũng ngồi xuống cười nói với nó: - Cháu bé, chú nói với cháu đàn ông chỉ quỳ với trời, đất, phụ huynh còn đâu không thể quỳ với ai hết.
Đừa bé gật đầu, không biết nó hiểu hết không? Nó có chút sợ hãi quay đầu lại nhìn mẹ. Tạ Tiểu Yến cũng không nói mà chỉ không ngừng dùng tay lau nước mắt.
Điền Hổ ở bên thấy thế quay đầu lại tức giận nói với trợ lý Trương: - Trương Tư Toàn, anh về thu đồ cút ngay, mai không cần đi làm.
Trợ lý Trương choáng váng, muốn giải thích nhưng bị Cao Thăng đứng cạnh Vương Quốc Hoa lạnh lùng nhìn tới, y sợ cúi đầu không dám nói. Chờ mấy người đi xa, hắn mới nhỏ giọng mắng. - Muốn ông chết, phải xem Quách Tùng có ừ không đã.
- Bí thư Vương, chuyện hôm nay tôi thật sự không biết. Quách Tùng gọi điện tới tôi nghĩ chỉ là đùa nên không quá chú ý ai ngờ lại thành ra như thế này. Điền Hổ vừa đi lên vừa giải thích.