Mạnh Vũ Vi biết rõ Vương Quốc Hoa đang nói gì, cô có chút xấu hổ cúi đầu không nói. Lẽ ra cô không cần giải thích gì nhưng không hiểu sao mình lại nhỏ giọng nói: - Anh mới tới nên không biết tình hình thị xã Bắc Câu, nơi này trước đây là nơi chủ tịch tỉnh Hàn lập nghiệp, không ít quan chức địa phương đều do chủ tịch tỉnh Hàn đề bạt, chủ tịch tỉnh Hàn bây giờ vẫn còn đương chức. Chu Lập Quốc mặc dù không tính gì nhưng cũng có chút liên lạc với chủ tịch tỉnh Hàn. Bí thư Lâm hai năm qua đều cố gắng để làm thông quan hệ bên trên, mặc dù là như vậy lần này vẫn có không ít người vẫn không nghe theo.
Giải thích dư thừa này Vương Quốc Hoa lại nghe có ý khác. Mạnh Vũ Vi hiểu rõ Lâm Tĩnh nhưng giọng điệu nói chuyện như vậy không giống như nói về lãnh đạo mà giống người thân của mình. Vương Quốc Hoa đột nhiên nói: - Nghe giọng của cô thì là người địa phương, sao lại được bí thư Lâm chọn? Mạnh Vũ Vi không đề phòng nên thuận miệng nói: - Bố tôi từng làm lính của bố bí thư Lâm. Mạnh Vũ Vi ngừng lại ung hăng trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa: - Anh là người xấu, bỏ đi, anh biết cũng không sao.
Vương Quốc Hoa đạt mục đích nên cười ha hả: - Ăn canh, uống rượu nào.
Vương Quốc Hoa nói sang chuyện khác nên Mạnh Vũ Vi chẳng làm gì được hắn. Cô tức giận trừng mắt nhìn. Mạnh Vũ Vi rất khó hiểu, hắn cũng không có vẻ đặc biệt đẹp trai nhưng sau mấy lần tiếp xúc mình lại luôn thấy hắn không giống người bình thường. Mạnh Vũ Vi trước đó được Lâm Tĩnh bảo điều tra tình hình Vương Quốc Hoa ở quận Lưỡng Thủy, sau đó thấy hắn làm rất đẹp, thành tích đó đặt ở đâu cũng rất đáng sợ, hơn nữa hắn lại còn rất trẻ. Đồng thời cô còn phát hiện hắn không hoàn toàn như mình nghĩ là rất hăng hái làm việc, ví dụ như hôm qua cô nghĩ hắn sẽ làm ầm lên hoặc là đưa điều kiện, không ngờ hắn lại nói một câu phục tùng quyết định của thị ủy, Mạnh Vũ Vi tự hỏi không thể nào mình làm được một cách bình tĩnh như hắn.
Lúc cầm chai rót rượu, Mạnh Vũ Vi đột nhiên nói: - Nghiêm Đông Lai muốn làm chủ tịch, anh thấy hắn có thích hợp không?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói: - Đây là cô hỏi hay bí thư Lâm hỏi?
Mạnh Vũ Vi thầm nghĩ không tin hắn không để ý cái này. Cô có chút đắc ý tưởng rằng có thể đoán được. Cô ra vẻ nghiêm túc nói: - Anh có thể nghĩ đó là bí thư Lâm đang hỏi anh. Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút rồi nói: - Không thích hợp. Mạnh Vũ Vi tức giận thò tay ra chỉ vào hắn: - Nếu như tôi muốn anh giải thích tại sao không thích hợp? Vương Quốc Hoa nói: - Tôi phải biết thái độ của bí thư Lâm với huyện Phương Lan. Mạnh Vũ Vi ngồi ngay ngắn lại trịnh trọng nói: - Đây coi như là cuộc giao dịch giữa tôi và anh?
Vương Quốc Hoa cũng ngồi thẳng lưng đầy quyết đoán nhìn cô. Hắn trầm giọng nói: - Cô muốn như vậy cũng được. Mạnh Vũ Vi rất quyết đoán nói: - Bí thư Lâm rất không hài lòng với huyện Phương Lan, trước đây không có hành động gì là vì thời cơ không đúng, và chưa làm xong quan hệ trên thị xã.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ khá lâu mới nói: - Tôi không tiếp xúc mấy với Nghiêm Đông Lai, chẳng qua từ hội nghị ban bí thư lần trước có thể thấy hắn dù lên làm chủ tịch cũng không dám làm trái ý Tôn Trường Thanh, vì thế hắn không thích hợp làm chủ tịch.
Mạnh Vũ Vi lại nói: - Nếu anh làm chủ tịch huyện?
Vương Quốc Hoa lúc này rất dứt khoát nói: - Không thể? Tôi mới làm phó chủ tịch mấy ngày chứ?
Mạnh Vũ Vi cười cười nói: - Ví dụ như để anh chủ trì công việc nửa năm thì sao? Thị ủy có thể kéo dài vấn đề này.
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói: - Đừng mong tôi thành tay sai của người khác. Mạnh Vũ Vi cũng cười lạnh nói: - Tinh thần trọng nghĩa của anh đâu? Sao lại không có vậy. Vương Quốc Hoa lạnh lùng đáp lại: - Tinh thần trọng nghĩa của Lâm Tĩnh đâu? Tối qua sao không thấy? Nói không dễ nghe là tôi không thể đi cùng đường với Lâm Tĩnh.
Mạnh Vũ Vi tức giận đập bàn:
- Anh ….
Vương Quốc Hoa cũng đập bàn: - Tôi làm sao? Tôi nên làm tay sai cho Lâm Tĩnh ư? Dựa vào cái gì? Cô cho tôi một câu giải thích hợp lý đi.
Mạnh Vũ Vi đầy tức giận nói: - Còn nói gì phục tùng quyết định của thị ủy, tôi thấy đây là lấy lòng lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa đáp lại ngay: - Vậy phải xem quyết định của thị ủy là gì. Quyết định tối qua nhớ đến bây giờ tôi còn thấy buồn nôn.
Vừa nói Vương Quốc Hoa tức giận đứng lên đi ra đứng gần bức bình phong: - Làm quan vì lợi ích của mình rồi che che đậy đậy. Làm bí thư thị ủy hai năm mà huyện Phương Lan thối nát như vậy cũng không có hành động gì, lại nói là thời cơ không đúng, lời vô nghĩa như vậy thì tôi là phó chủ tịch huyện cần phải thò đầu ra sao? Làm quan như vậy thì về nhà đi. Mạnh Vũ Vi hoàn toàn ngây ra, nhìn Vương Quốc Hoa nói xong rồi đi tới trước cửa sổ thở hổn hển, Mạnh Vũ Vi đứng lên đi tới đằng sau nhỏ giọng nói: - Xin lỗi.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại cười nói: - Không có gì, tiếp tục ăn nếu không đồ ăn nguội hết.
Sau đó hai người ngậm miệng không nói chuyện nữa, hai người rất ăn ý uống rượu. Nhâm Kiều Kiều đổi bộ đồ sườn xám tiến vào. Mạnh Vũ Vi thấy Nhâm Kiều Kiều liền nói: - Bà đến vừa kịp lúc, kể chuyện đó cho chúng tôi nghe đi. Mặt Nhâm Kiều Kiều cứng lại nhưng rất nhanh khôi phục bình thường. - Tôi có thể có chuyện gì để nói chứ? Thật ra thư ký Mạnh đi theo lãnh đạo nhiều nên trong bụng nhất định có nhiều chuyện.
Quan hệ hai người phụ nữ nhìn qua không quá tốt đẹp như bề ngoài, nhìn hai cô nói nhau, Vương Quốc Hoa không nhịn được quay đầu cười. Mạnh Vũ Vi thẹn quá hóa giận nói Vương Quốc Hoa: - Anh nói chuyện gì đó nghe đi. Vương Quốc Hoa nói: - Yêu cầu này lần thứ hai tôi nghe từ phụ nữ đó.
Vương Quốc Hoa không nhịn được nở nụ cười, Nhâm Kiều Kiều ở bên cạnh bổ vào một câu: - Thư ký Mạnh lần trước hình như nói tới bộ phim gì đó nhỉ? Đúng, hình như gọi là giai nhân gì gì đó.
Bị hai người nói, Mạnh Vũ Vi lại cười nói.
- Ai cũng là người trưởng thành cả, khác nhau chỉ là có kinh nghiệm hay không?
Mạnh Vũ Vi không hề tức giận, cô ngồi xuống chỗ của mình. - Phụ nữ sớm muộn cũng có ngày đó, trừ khi là bà lão thì chịu.
Vương Quốc Hoa ngửi được mùi thuốc nổ nên vội vàng giơ chén lên:
- Được rồi, uống rượu, tôi mời hai cô.
Mạnh Vũ Vi cười nói: - Đừng, trước tiên nói chuyện gì đó, đừng nói với tôi là anh không biết.
Vương Quốc Hoa thấy cô không chịu bỏ qua, hắn cười nói:
- Cái này dễ nói thôi. Cô dám nghe, tôi còn không dám nói sao? Nghe đây, có một đôi nam nữ đi chơi, tối rất khó khăn tìm được một khách sạn nhưng chỉ có phong đơn, hơn nửa đêm hai người cũng không biết tìm chỗ nào khác nên đành vào ở. Trước khi ngủ cô gái nói anh nếu chạm vào tôi thì sẽ là cầm thú. Người đàn ông cũng ngoan ngoãn nói không chạm vào, cả đêm hắn làm đúng, không chạm vào người phụ nữ một ngón tay. Kết quả sáng sau người phụ nữ tát người đàn ông, bỏ lại một câu rồi đi thẳng.
Nói tới đây Vương Quốc Hoa dừng lại, hai người phụ nữ cùng đồng thanh nói: - Người phụ nữ kia nói gì?
Vương Quốc Hoa giơ chén rượu đã cạn lên: - Thư ký Mạnh, rót cho anh chén rượu. - Phì. Mạnh Vũ Vi chu miệng thổi đầy khinh thường nhưng vẫn cầm chai rót cho hắn. - Nói đi Bí thư Vương.
Vương Quốc Hoa từ từ uống cạn, bỏ chén xuống mới nói: - Không bằng cầm thú. Hai người phụ nữ đầu tiên chưa rõ, sau đó không nhịn được cười. Nhâm Kiều Kiều ôm bụng cúi đầu cười, Mạnh Vũ Vi vừa cười vừa đưa tay vỗ bàn.
Câu chuyện cười này làm không khí dễ gần hơn. Mấy chén rượu vào bụng, Mạnh Vũ Vi đột nhiên cầm chén giơ lên nói với Nhâm Kiều Kiều: - Nhâm Kiều Kiều, uống hết chén này rồi xóa sổ chuyện cũ.
Nhâm Kiều Kiều ngẩn ra sau đó cũng giơ chén lên nhìn Vương Quốc Hoa, sau đó cô nói nhỏ bên tai Mạnh Vũ Vi: - Hắn được đó, lần này sẽ không ai tranh với bà.
Mạnh Vũ Vi không đáp lời, cô nhìn Vương Quốc Hoa rồi nói: - Cạn ly.
Hai người phụ nữ cạn chén, Nhâm Kiều Kiều đứng lên nói: - Tôi xuống dưới xem một chút.
Nhân viên phục vụ bên ngoài vào mở thiết bị âm thanh ở bên trong lên, Mạnh Vũ Vi hỏi Vương Quốc Hoa có uống được nữa không?
Vương Quốc Hoa nằm trên ghế, lười biếng nói: - Không có khách nào muốn uống nếu chủ nhân không cùng.
Vương Quốc Hoa thật ra biết rõ phụ nữ nếu không uống được sẽ không dám lên bàn rượu. Cái loại muốn chuốc say phụ nữ để lợi dụng rồi bị chuốc lại, Vương Quốc Hoa thấy nhiều.
Mạnh Vũ Vi nói với nhân viên phục vụ: - Mang ít bia lạnh lên. Vừa nói cô ngồi xuống cạnh Vương Quốc Hoa: - Anh muốn hát bài gì?