Lúc đi học Vương Quốc Hoa không thích hát, vì thế hắn chọn nửa ngày mới nói: - Bài này đi. Mạnh Vũ Vi nhìn thấy là bài “Đồng niên”, đây là bài duy nhất Vương Quốc Hoa gào được hai câu.
Mạnh Vũ Vi hát khá hay, hát bài “Khóc sa”, Vương Quốc Hoa nghe xong không nhịn được vỗ tay. Đến lượt Vương Quốc Hoa ra trận, hắn khách khí nhắc: - Tôi hát kém lắm đó, đề nghị cô bịt tai từ đầu tới cuối bài.
Mạnh Vũ Vi không tin, tỏ vẻ nghe được bất thứ âm thanh gì. Vương Quốc Hoa dùng hành động nói cho cô biết cái gì là giọng vịt đực. Hết bài, Mạnh Vũ Vi không nhịn được vuốt vuốt ngực, vỗ đến khi thoải mái mới nói: - Đúng là quá ghê, tôi thiếu chút nữa không thở nổi.
Cô đang chuẩn bị hát bài nữa thì nhân viên phục vụ ở ngoài bối rối vào nói: - Bên dưới có người gây sự.
Hai người ngừng hát cùng xuống. Nhâm Kiều Kiều ở dưới đang giằng co với một người đàn ông ở trong sân. Trên mặt Nhâm Kiều Kiều có vết bầm tím, miệng còn có vết máu.
Mạnh Vũ Vi thấy tên kia liền biến sắc xông lên chắn trước mặt Mạnh Vũ Vi. Cô gào lên: - Cao Lâm, làm khó một người phụ nữ từng lấy anh, anh còn là đàn ông không?
Tên Cao Lâm kia khoảng 30 tuổi, người cao ít nhất 1m9, mặt mày đẹp trai. Thấy Mạnh Vũ Vi ra mặt, Cao Lâm không thèm để ý, lấy thuốc châm hút, phun khói vào mặt Mạnh Vũ Vi. - Mạnh Vũ Vi, ở đây không có việc của cô. Đừng tưởng cô là thư ký của bí thư thị ủy là tôi sợ, tôi hối hận lúc còn đi học sao mềm lòng không ngủ với cô. Mạnh Vũ Vi tức đến độ tay run run, lát sau mới nói được: - Lưu manh.
- Tôi là lưu manh thế sao trước đó cô cứ dán vào tôi?
- Cao Lâm, anh không phải chỉ muốn tiền sao? Tôi cho anh, anh đợi đó. Nhâm Kiều Kiều đầy tức giận nói.
- Bà điên à? Mạnh Vũ Vi túm lấy Nhâm Kiều Kiều đang xoay người định đi lấy tiền. Vương Quốc Hoa thấy cảnh này không khỏi thở dài một tiếng, hắn không tiện nói gì.
Vương Quốc Hoa vốn không muốn xen vào không ngờ Cao Lâm thấy Mạnh Vũ Vi ngăn Nhâm Kiều Kiều lại nên mắng: - Mạnh Vũ Vi, cô đừng xen vào việc của người khác, nếu không tôi đánh cả cô. Vừa nói y vừa kéo tay áo lên như muốn đánh.
Vương Quốc Hoa không nhìn được nữa, hắn xông tới trước lấy tay cản tay Cao Lâm: - Có chuyện gì thì nói, sao động tay chân với phụ nữ?
- Mẹ nó chứ, mày là ai? Bạn trai của con ** Mạnh Vũ Vi hả? Cao Lâm miệng rất thối, Vương Quốc Hoa không hề suy nghĩ vung chân đá. Cao Lâm không nghĩ thằng thấp hơn mình gần cái đầu dám ra tay trước nên không kịp đề phòng. Mặc dù theo bản năng giơ chân lên nhưng vẫn bị đá trúng. Hai tay y ôm bên dưới nhảy loạn.
Vương Quốc Hoa đã không ra tay thì thôi, ra tay thì nhất định tàn nhẫn. Hắn nồi xổm xuống nhặt được viên gạch, một tay cầm gạch, một tay bốc cát đánh tới.
“Bịch” một tiến, Cao Lâm há hốc mồm nhìn Vương Quốc Hoa, ôm đầu ngã xuống mặt đất. Vương Quốc Hoa vỗ vỗ ttay quay đầu lại nhìn hai người phụ nữ đang sợ hãi. - Báo cảnh sát đi.
- Anh phiền to rồi, cậu hắn là giám đốc Sở công an, hắn vừa lúc cũng là một cảnh sát. Mạnh Vũ Vi cười cười trêu chọc, cô nhìn Vương Quốc Hoa với ánh mắt khác.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên: - Biết rồi, báo cảnh sát đi.
Mạnh Vũ Vi báo cảnh sát, cảnh sát đến rất nhanh. Tên cảnh sát cầm đầu thấy Cao Lâm bị đánh, y tái mặt lại.
- Thư ký Mạnh, thằng này hoành hành quen rồi, cô sao chọc vào hắn? Tên cảnh sát nhỏ giọng nói với Mạnh Vũ Vi, Mạnh Vũ Vi khinh thường nói: - Sợ à?
- Thư ký Mạnh, chị còn không biết hắn sao?
Mạnh Vũ Vi nói: - Mang người về đi, có việc gì tôi chịu. Đối phương đành phải làm theo.
Thấy Vương Quốc Hoa rất tự nhiên ngồi trong sảnh uống trà hút thuốc, Mạnh Vũ Vi đi tới nói: - Anh chỉ biết gây chuyện rồi để người khác lau mông cho mình.
Vương Quốc Hoa nhìn cô một cái, hắn lấy máy gọi điện cho Giang Thúy Thúy. - Thúy Thúy, liên lạc Lãnh Hân hộ anh, nói anh đánh anh họ cô ta.
Bốn người Giang Thúy Thúy đang ở biệt thự chơi, Giang Thúy Thúy nghe xong ném máy cho Lãnh Hân: - Vương Quốc Hoa tìm bà, hình như đánh tên Cao Lâm.
Lãnh Hân ngẩn ra, cầm máy hỏi: - Tôi là Lãnh Hân, Cao Lâm không bị đánh chết chứ?
Vương Quốc Hoa nói: - Bị đập gạch vào gáy, miệng hắn rất thối.
Lãnh Hân trầm ngâm một chút: - Không chết là được, không có gì, tôi lo được.
Nhìn Lãnh Hân dậy máy, cô tức giận nói với Giang Thúy Thúy: - Thúy Thúy, Cao Lâm là kẻ rất đáng ghét, nhưng tên Vương Quốc Hoa kia sao kiêu căng quá vậy? Giang Thúy Thúy cười hì hì cầm lại máy. - Vậy bà vừa nãy sao không nói với hắn là bà đang tức.
Lãnh Hân cười lạnh nói: - Tôi làm ầm với ai cũng được, nhưng với tài thần thì sao có thể. Cao Lâm này lần trước bị học sinh trung học kiện hắn, mất bao công sức mới ỉm đi được. Lần này lại chọc vào Vương Quốc Hoa. Thúy Thúy, Vương Quốc Hoa có lai lịch gì?
Giang Thúy Thúy biết Lãnh Hân nói thật dễ nghe nhưng trong lòng cũng không tức tối gì. Cô nói: - Phi Dương coi hắn là anh em, Phỉ Phỉ coi hắn là anh, Hứa thúc rất coi trọng hắn. Nói như vậy hắn thoải mái ra vào Hứa gia như bà đến đây vậy.
Lãnh Hân lát sau mới nói: - Tôi phải về không chuyện lại ầm lên. Vừa nói cô vừa cầm áo khoác vội vàng ra ngoài. Lãnh Hân vừa đi, Tang Viện Viện nói: - Thúy Thúy, bí thư Hứa thật sự làm chỗ dựa cho Vương Quốc Hoa?
Giang Thúy Thúy nói: - Cái này tôi không rõ, chỉ biết lần ày bí thư Hứa điểm danh để Vương Quốc Hoa tới thị xã Bắc Câu.
- Trăm triệu, từng đó tiền đủ để lấy chức giám đốc sở. Mẫn Nguyệt cười hì hì nói một câu. Giang Thúy Thúy trừng mắt nhìn đối phương, cô cầm máy gọi điện lại cho Vương Quốc Hoa: - Vương ca, không sao.
Vương Quốc Hoa dập máy rồi nói với Mạnh Vũ Vi: - Không sao, bên giám đốc Lãnh có người phụ trách.
Mạnh Vũ Vi im lặng nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa khá lâu. Mãi tới khi Nhâm Kiều Kiều tiến vào, Mạnh Vũ Vi mới nở nụ cười. Nhâm Kiều Kiều cười khổ nói với Vương Quốc Hoa: - Bí thư Vương, anh sao phải làm như vậy. - Không cần cảm ơn. Vương Quốc Hoa không tức bởi vì Nhâm Kiều Kiều không hề có ý oán giận, mà cô thấy Vương Quốc Hoa làm như vậy không đáng, hoặc là nói cảm ơn hắn.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói, Nhâm Kiều Kiều đi tới cầm chia bia mở ra uống khá nhiều đến mức liên tục ho khan. Nhâm Kiều Kiều lau nước mắt nhỏ giọng nói: - Anh là người đàn ông đầu tiên ra mặt giúp tôi trong hai năm qua. Muốn bao tiền để giải quyết việc này anh cứ nói, tôi dù bán mình cũng kiếm cho đủ.
Mạnh Vũ Vi nghe vậy không khỏi đau lòng đi tới ôm vai Nhâm Kiều Kiều: - Không sao đâu, Cao Lâm không phải ỷ vào có ông cậu là giám đốc Sở công an sao? Vừa nãy Vương Quốc Hoa gọi một cuộc điện giải quyết xong rồi.
Nhâm Kiều Kiều nhìn Vương Quốc Hoa để xác định lại, sau đó cô mím môi nhỏ giọng nói: - Làm như thế nào cảm ơn anh, anh cứ nói, cần tiền hay người đều được.
Vương Quốc Hoa cười nói: - Tôi không cần gì cả.
Nhâm Kiều Kiều đứng lên nói: - Lời nói ra như bát nước đổ đi. Tôi chờ đến lúc anh muốn. Vừa nói Nhâm Kiều Kiều đứng lên đi ra, Mạnh Vũ Vi nhìn cô đi rồi nói với Vương Quốc Hoa: - Cô em xinh như vậy mà anh không động lòng sao/
Vương Quốc Hoa nói: - Không sớm nữa, về thôi. Vừa nói Vương Quốc Hoa định đứng lên, Mạnh Vũ Vi bật dậy dán sát vào hắn: - Thật sự không động lòng ư? Mạnh Vũ Vi dán rất chặt, nói chuyện cũng có luồng khí nóng thổi tới.
Vương Quốc Hoa nhìn cô không nói, Mạnh Vũ Vi nở nụ cười đầy quyến rũ: - Anh đã quan hệ chưa? Đừng nói với tôi anh vẫn còn zin đó. Vừa nói tay cô còn đặt lên đùi hắn, sờ sờ.
- Cô chơi với lửa đấy. Vương Quốc Hoa nói xong đưa tay ôm eo, một tay vỗ mạnh ra sau. Mạnh Vũ Vi thở hổn hển, măt đảo đảo nhỏ giọng nói: - Sao lại dừng? Sợ à?
Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng đẩy cô ra: - Tôi muốn tình nhân nhưng không muốn chịu trách nhiệm. Mạnh Vũ Vi lập tức như con thú bị chọc giận, cô hung dữ nói: - Còn không biết ai phải chịu trách nhiệm với ai.
Vương Quốc Hoa cho rằng không nên dây dưa với Mạnh Vũ Vi vào lúc này. Vì thế hắn đứng lên nói: - Trò này không dễ chơi, cô đừng chơi.
Mạnh Vũ Vi ngồi im không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Thấy hắn mặc áo khoác, cô mới nói: - Tôi biết anh có thể đi tìm Nhâm Kiều Kiều, cô ta không cần anh có trách nhiệm, đúng không?
Mạnh Vũ Vi đang rơi vào trạng thái kỳ quái, Vương Quốc Hoa không biết sao nó lại hình thành, đồng thời Mạnh Vũ Vi cũng không biết sao mình lại như vậy.
- Bình tĩnh chút, nếu cô cảm thấy có thể làm tình nhân đủ tư cách thì tôi không từ chối. Vương Quốc Hoa bỏ một câu rồi xoay người đi ra. Nhâm Kiều Kiều không ngờ đứng ngoài cửa, cô khoanh tay nhìn Vương Quốc Hoa, cười không nói. Vương Quốc Hoa gật đầu với cô lững thững đi xuống dưới. Mạnh Vũ Vi ra ngoài, Nhâm Kiều Kiều đi lên ôm vai cô rồi nhỏ giọng nói: - Nếu Mạnh Vũ Vi không có ý kiến thì hai chúng tôi có thể cùng anh.
Chân Vương Quốc Hoa run run, thiếu chút nữa không đứng vững.