Phù Diêu

Chương 206: Chuyện linh tinh



Vương Quốc Hoa một xe hai người, hắn không mang theo ai mà lặng lẽ xuất hiện ở thị trấn Tam Đạo Loan. Đi một vòng cả sáng, Vương Quốc Hoa mới mò tới trụ sở. Tới nơi thì đã hết giờ làm, cả trụ sở không có bóng ai. Trụ sở thị trấn là tòa nhà năm tầng mới xây, cũng là kiến trúc cao nhất trấn.

Khác với trụ sở, trên đường Vương Quốc Hoa thấy các nhà hầu hết là một tầng, thậm chí còn có một số nhà tường đất.

Xác định hôm nay không phải cuối tuần, Vương Quốc Hoa lững thững vào trong, cả đường đi vào nhưng không ai đến hỏi hắn một tiếng.

Vương Quốc Hoa xuất hiện khiến một người đàn ông trung niên chú ý, chẳng qua chỉ nhìn thoáng qua:
- Có việc chiều tới, hết giờ làm rồi.

Nói xong, y quay sang tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ 30 tuổi bên cạnh:
- Sao không thế Bí thư Tạ?
Người phụ nữ:
- Tôi hỏi ai?
- Ở trụ sở này ai không biết Bí thư Tạ thích nhất cô, cô sao lại không biết.

Vương Quốc Hoa đi tới trước nghe thấy thế nên dừng lại. Chỉ thấy người phụ nữ tức giận nói:
- Họ Trơng, đồ có thể ăn loạn, nói không thể nói lung tung, tôi có chồng rồi đó.

- Được rồi, được rồi, tôi không nói, sao không thấy chủ tịch Trương?

- Anh làm chánh văn phòng kiểu gì vậy? Chủ tịch hôm qua lên huyện nói là không có tiền chống hạn, tìm chủ tịch huyện mới tới đòi tiền. Tôi thấy hắn không phải đi xin tiền mà là đi nịnh lãnh đạo.

Lúc này người đàn ông đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Gần đây Bí thư Tạ hay tới quán ăn phía đông trấn, cô cẩn thận một chút.
Vương Quốc Hoa đang định xoay người đi thì nghe thấy người phụ nữ tức tối nói:
- Con hồ ly tinh không biết xấu hổ, bà đi cào nát mặt nó ra.

Cốp cốp, ả ta chạy nhanh ra ngoài như lửa thiêu mông.

Người đàn ông bên trong chắp tay đi ra cười lạnh một tiếng nhìn người phụ nữ rời đi. Thấy Vương Quốc Hoa vẫn còn trên hành lang, y sa sầm mặt nói:
- Cậu có việc gì? Không phải nói hết giờ làm rồi sao?

Vương Quốc Hoa cười cười với hắn, y xoay người ra ngoài nói với Cao Thăng:
- Đến phía đông trấn.

Trấn không lớn, thoáng cái đã đuổi kịp người phụ nữ kia. Vương Quốc Hoa thấy có quán ăn đằng trước nên bảo Cao Thăng dừng lại. Người phụ nữ kia đến trước quán ăn rồi ném xe xuống lao vào trong. Vương Quốc Hoa xuống xe đuổi theo chỉ thấy ả trực tiếp xông lên lầu.

Một người đàn ông khoảng 40 từ cửa bên trong đi ra, y có chút hoảng hốt mắng một nhân viên bán hàng phía sau:
- Sao không cản ả lại.

- Ả hung dữ như vậy, em đâu dám?
Cô ả giải thích, người đàn ông mắng:
- Ngoài biết ăn biết mặc thì còn có thể làm gì?

Không ngờ cô ả mới 17, 18 tuổi lại tức, trước mặt bao khách ả lớn tiếng nói:
- Anh thử mắng một câu nữa xem. Tôi còn biết làm gì anh không phải rõ nhất ư?

- Bà cô của tôi, nhỏ giọng một chút, không thấy có rất nhiều người sao?
Người đàn ông kia chắp tay xin lỗi, ả ta mới tức giận xoay người trốn vào trong cửa. Khách trong quán thấy cảnh này đều cười phá lên, có người còn trêu:
- Cẩu tam, trâu già gặm cỏ non.

Người đàn ông mặt tươi cười đáp lại:
- Đỏ mắt à, về ly hôn trước đi, ông giờ muốn ngủ với ai cũng không phạm pháp.

Lúc này trên tầng có người phụ nữ lớn tiếng gào lên.
- Tạ Duyệt, bà liều mạng với mày.
Sau đó là tiếng vật dụng rơi xuống đất. Người đàn ông biến sắc vội vàng chạy lên trên.

- Con điếm…
- Con **.
Hai người phụ nữ chửi nhau rất lớn tiếng. Vương Quốc Hoa lặng lẽ đi lên theo, tiếng từ một phòng ở tầng hai vang ra. Lúc hắn tới thì thấy hai người phụ nữ đang túm lấy nhau mà đánh, tóc tai bù xù, mặt có vết máu. Người đàn ông bên cạnh chỉ biết xoa tay không dám lên khuyên. Y chỉ nói với một người đàn ông ngồi bên cạnh nói:
- Bí thư Tạ, ngài nên khuyên một chút đi.

Tạ Duyệt sa sầm mặt lại nhìn hai ả phụ nữ, y tức giận nói với Cẩu tam:
- Khuyên gì mà khuyên, để hai ả đánh nhau. Ở đây giao cho anh, tôi đi trước.

Về Tạ Duyệt, Vương Quốc Hoa chủ yếu nghe Ngô Ngôn nói người này gây họa không ít phụ nữ trong trấn. Có lần hắn uống say còn tuyên bố: “Ông mày làm quan để làm gì? Không phải để ăn ngon, uống say, chơi gái ư?” Tạ Duyệt ở trấn này vài chục năm, qua mấy đời bí thư huyện ủy cũng không điều chỉnh hắn. Hắn cũng đã hơn 50 nên cũng không hy vọng tiến bộ gì.

Hai người phụ nữ chiến đấu càng kịch liệt, đè nhau xuống sàn nhà xé quần áo. Tạ Duyệt đi nhanh ra ngoài không ngờ thấy Vương Quốc Hoa đứng trước. Mặt y tái mét lại.

- Bí thư Vương.
Tạ Duyệt không dám tin, Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi hừ một tiếng xoay người đi xuống. Không lâu sau hắn nghe thấy Tạ Duyệt gầm lên:
- Dừng tay hết cho tao, bọn mày hại chết tao rồi.

Tạ Duyệt rất nhanh đuổi kịp trước khi Vương Quốc Hoa lên xe:
- Bí thư Vương, Bí thư Vương…

Vương Quốc Hoa quay đầu lại cười lạnh nói;
- Xử lý xong rồi chứ?

Tạ Duyệt lắp bắp nói:
- Tôi, bọn họ… ngài.
Vương Quốc Hoa tức giận nói:
- Quá mất mặt, cho anh năm phút xử lý.
Tạ Duyệt vội vàng gật đầu cam đoan rồi chạy lên tầng.

Không đầy năm phút sau Tạ Duyệt vội vàng chạy xuống, Cẩu tam chạy theo lớn tiếng nói:
- Bí thư Tạ, ngài phải ký vào đây để còn thanh toán.
Tạ Duyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn, vội vàng lấy bút kí tên rồi chạy tới trước mặt Vương Quốc Hoa:
- Bí thư Vương, để ngài thấy chuyện cười.

Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Anh đây là làm cho dân chúng cả trấn cười.
Quan hệ nam nữ có lúc đáng chết, có lúc không phải. Như loại người không có ý định bò lên giống Tạ Duyệt chỉ cần không bị bắt gian tại giường hoặc là có ảnh rõ ràng đi kiện thì không có biện pháp xử lý, huyện ủy cùng lắm chỉ mắng vài câu.

Hai người phụ nữ đánh nhau kia cũng không phải vợ của Tạ Duyệt. Vương Quốc Hoa dù thấy cũng chỉ có thể nói vài câu mà không thể xử lý.

- Hai con mụ này, lát ông xử lý.
Lời này của Tạ Duyệt rất rõ ràng, hai ả trong đó không biết hắn dùng biện pháp gì để im lặng.

Vương Quốc Hoa xuống vì chống hạn, không phải là bắt quan hệ nam nữ cho nên không nhiều lời ở vấn đề này. Việc này người muốn quan tâm là Tôn Trường Thanh, Nghiêm Đông Lai chứ không đến lượt hắn.

- Lên xe.
Bỏ một câu, Vương Quốc Hoa lên xe. Tạ Duyệt muốn ngồi phía sau nhưng nghĩ lại đành chạy sang bên kia lên ghế trước.

Xe đến trụ sở, Tạ Duyệt rất nhanh nhẹn xuống xe mở cửa sau cho Vương Quốc Hoa.

- Bí thư Vương, ngài lên văn phòng ngồi một lát, tôi đi gọi cơm trưa.
Tạ Duyệt cười nói, Vương Quốc Hoa lắc đầu:
- Không cần phiền phức như vậy, gọi hai bát mì là được. Tôi xuống kiểm tra công tác chuẩn bị chống hạn, không phải tới để ăn cơm.

Vương Quốc Hoa nói vậy, Tạ Duyệt cũng không tiện nói gì. Y liên tục gật đầu tỏ vẻ đi bố trí. Vương Quốc Hoa nói:
- Dẫn tôi tới văn phòng, một tiếng sau tôi muốn nghe báo cáo.

Đây là hắn cho Tạ Duyệt một tiếng chuẩn bị, nhiều chuyện thật sự không có biện pháp chấp nhặt, nếu không đừng mong làm được gì. Nhiều chuyện mặc dù không nhìn được cũng chỉ có thể tỏ vẻ khó chịu.

Mì rất nhanh được đưa tới, Vương Quốc Hoa ăn thoáng cái xong. Hắn cầm khăn lau miệng và nói:
- Khâu Hưng Quốc đâu.

Mặt Tạ Duyệt hơi trầm xuống.
- Lên huyện, hai hôm trước mấy mỏ than tư nhân ở thôn Đông Sơn đánh nhau, Khâu Hưng Quốc lên báo cáo kết quả xử lý.

Vấn đề này rất nhạy cảm, Tạ Duyệt lúc nhắc còn lén nhìn Vương Quốc Hoa, không ngờ Vương Quốc Hoa không tỏ vẻ gì chỉ ồ một tiếng.
- Bỏ đi, anh báo cáo cũng vậy. Hạn hán mới bắt đầu diễn ra nhưng không thể sơ sót.

Nhân lúc Tạ Duyệt đi chuẩn bị, Vương Quốc Hoa gọi điện cho Ngô Ngôn hỏi về tình hình của Khâu Hưng Quốc. Không ngờ Ngô Ngôn nghe xong lại cười nói:
- Khâu vương bát, tên này cũng hay, đưa vợ cho Tôn Đạo Luy ngủ.

Nếu như để Ngô Ngôn nói tiếp nhất định sẽ rất hay, Vương Quốc Hoa vội vàng ngắt lời:
- Tôi không để ý cái này, tôi muốn biết năng lực làm việc của hắn.

- Hắn có thể có năng lực gì? Một nhân viên trạm kỹ thuật nông nghiệp huyện, bằng trung cấp, loay hoay sửa máy nông nghiệp mấy năm sau đó do quan hệ nam nữ loạn nên thiếu chút nữa bị đuổi việc. Nếu không phả vợ ả mở quán ăn rồi quyến rũ được Tôn Đạo Luy thì hắn còn ở trạm kỹ thuật.

Chánh văn phòng Trương run run xuất hiện trước cửa. Y cúi đầu nói với Vương Quốc Hoa:
- Bí thư Vương, vừa nãy tôi thật sự không biết là ngài, tôi…

Vương Quốc Hoa không thèm để ý tới loại người này, hắn xua tay nói:
- Không phải lỗi của anh, đi làm việc đi.