Phù Diêu

Chương 207: Đường về bị cản



Hai chân họ Trương mềm nhũn quỳ xuống trước mặt Vương Quốc Hoa, y không ngừng tát vào mặt mình:
- Bí thư Vương, miệng tôi thối ngài đừng…

Vương Quốc Hoa gầm lên:
- Cút ngay, ông không có thời gian rảnh mà để ý đến anh.
Vương Quốc Hoa đúng là không muốn quản loại người này. Một đống chuyện nghiêm túc cần hắn làm.

Tạ Duyệt lúc đi vào thấy họ Trương sợ sệt đi ra, y kinh ngạc nói:
- Bí thư Vương, lão Trương sao thế?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Lúc sáng tôi tới, hắn bảo tôi chiều hay tới.

Tạ Duyệt nghe xong cười nói:
- Con chó không có mắt, ngài đừng để ý, không đáng phải tức vì hắn.

Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Nói công việc đi.
Tạ Duyệt bắt đầu báo cáo, người này mặc dù gây chuyện nhưng mấy chuyện huyện bố trí thì y rất chăm chú chứng thực. Theo cách nói của y thì thị trấn đã chuẩn bị không ít, mấy thôn bị hạn nghiêm trọng đã phái người xuống tìm hiểu kỹ tình hình, một số nơi cần máy móc để đào thì cũng vay của Quỹ tín dụng, từng thôn cũng thuê một hai máy.

Vương Quốc Hoa nghe xong nói:
- Nghe anh nói như vậy, tôi muốn xuống xem một chút.
Tạ Duyệt vỗ ngực nói:
- Cái này ngài yên tâm, chứng thực chỉ thị của huyện, trấn chưa bao giờ làm trái. Ngài cũng thấy trụ sở không có mấy người, đây là vì phái hết xuống các thôn.

Vương Quốc Hoa nói:
- Ừ, bắt đầu từ chiều tôi sẽ đến từng thôn, nếu phát hiện anh nói láo thì tôi sẽ đề nghị đình chỉ chức vụ của anh và Khâu Hưng Quốc.

Tạ Duyệt khinh thường nói:
- Bí thư Vương, ngài đừng nhắc tới Khâu Hưng Quốc, ở đây hắn chẳng làm việc gì cả. Hắn nhận chức hai năm ngoài tốn tâm tư xây trụ sở mới ra thì thời gian còn lại toàn chạy lên huyện. Đám nhỏ trong trấn phải học ở nhà trường xuống cấp, hắn thì hay rồi, xây trụ sở mới. Tôi lên huyện nói chuyện này còn bị mắng một trận.

Vương Quốc Hoa ra vẻ thuận miệng nói:
- Lãnh đạo nào mắng anh?

Tạ Duyệt cười nói:
- Không sao, coi như tôi chưa nói.
Y không chịu nói, Vương Quốc Hoa cũng không hỏi, coi như việc này không tồn tại.

Cả chiều Vương Quốc Hoa đi ba thôn, tình hình không quá xấu. Đúng như Tạ Duyệt nói, các thôn đều có cán bộ xã tới. phó bí thư, phó chủ tịch trấn đều xuống, mỗi người phụ trách một khu vực. Bởi vậy có thể thấy Tạ Duyệt làm việc cũng có thành tích. Nghĩ tới hai người phụ nữ kia, Vương Quốc Hoa cười khổ thầm nghĩ con người có tật xấu.

Vương Quốc Hoa cũng khen Tạ Duyệt vài câu, Tạ Duyệt nghe xong vui vẻ, y muốn mời Vương Quốc Hoa ở lại ăn tối nhưng Vương Quốc Hoa từ chối.
- Tôi phải về, mai tôi còn đi xã khác, ngoài ra mai anh lên ủy ban huyện lấy giấy phê tiền. Chẳng qua nói trước tiền phải dùng vào việc chống hạn, chậm việc thì đừng trách tôi độc ác.

Tạ Duyệt nghe ra ý của Vương Quốc Hoa, hôm nay bị lãnh đạo gặp việc kia chưa chắc đã là việc xấu, Tạ Duyệt còn thấy may mắn nên đâu dám có tâm lý đối phó. Y vội vàng tỏ thái độ.
- Ngài yên tâm, một đồng cũng không dùng loạn.

Lời này rõ ràng không thể coi là thật, người thấy tiền có mấy ai là không thò thay loạn. Trên đường về khi đi qua thôn Chu Kiều thì đường đằng trước đột nhiên bị cản trở, từ phía xa xa thấy mấy xe kéo than đỗ giữa đường. Cao Thăng dừng xe lại, Tạ Duyệt đi ở xe Jeep đằng trước cũng đã xuống xe chạy tới nói:
- Bí thư Vương, có chuyện.

Vương Quốc Hoa nhìn đằng trước thấy có không ít người, một ít lái xe đang cãi nhau với người dân.

- Chuyện gì?
Vương Quốc Hoa trầm giọng nói, Tạ Duyệt cười khổ nói:
- Dân chúng phá đường không cho xe chở than, những người này đều ở thôn Chu Kiều. Mấy hôm trước do mỏ than sau núi phá vỡ đường nước chảy xuống. Dân chúng kéo lên mỏ lại bị đánh mười mấy người. Công an huyện xuống bắt mời mấy người của hai bên về. Chuyện này do Khâu Hưng Quốc xử lý, kết luận hai bên đều có trách nhiệm, đều bị phạt 50 đồng mỗi người, tự đi khám bác sĩ. Dân chúng bất mãn với kết quả này nên mới phá đường.

Vương Quốc Hoa thấy y nói rất thuận, hắn nhìn chằm chằm đối phương:
- Tạ Duyệt, anh nghĩ tôi là thằng ngu à?

Tạ Duyệt đỏ mặt vội vàng xua tay nói:
- Bí thư Vương, ngài đừng hiểu lầm, không phải tôi an bài, nếu không tôi cũng không dám qua đó. Tôi sợ dân chúng gây phiền phức cho ngài. Người dân chúng rất nóng tính, ép đến đường cùng thì ai bọn họ cũng dám đánh. Tôi thì không sao, chỉ sợ ngài bị phiền phức.

Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ tôi còn có thể đi vòng đường khác sao?
Tạ Duyệt lập tức cười nói:
- Có thể, quay đầu đi đường Tam Xoa lĩnh, bên kia có đường có thể lên huyện.

Tạ Duyệt chỉ chờ câu này của Vương Quốc Hoa nên nói ngay đáp án. Vương Quốc Hoa lúc này mới tin đối phương là thật lòng. Cao Thăng ở bên cười lạnh một tiếng nói:
- Vương ca, hay là tôi sang xem một chút.

Vương Quốc Hoa biết Cao Thăng muốn nghĩ gì nên liếc mắt nói:
- Học cách này từ bao giờ? Tôi là người sợ thị phi sao?
Vừa nói Vương Quốc Hoa đi thẳng tới. Đằng trước có mười mấy xe than, Vương Quốc Hoa đi tới trước, mười mấy lái xe trong tay đều cầm xẻng đòi mở đường, dân chúng cũng cầm cuốc, xẻng, gậy không cho bọn họ lấp hố.

Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu nhìn Tạ Duyệt:
- Lái xe cũng có dụng cụ?
Tạ Duyệt nói:
- Đường này khá xấu, trời tốt còn đỡ, trời mưa là lầy lội, lái xe phải có cuốc xẻng để tránh bị sa vào vũng lầy.

Nhìn một lát, Vương Quốc Hoa hỏi:
- Nếu không phải chúng ta bị chặn ở đây thì kết quả là chờ lãnh đạo xã tới xử lý à?

Tạ Duyệt có chút nặng nề nói:
- Có lẽ không cần phải chờ lâu, ở đây mà đánh nhau là không đầy mười phút người của mỏ sẽ tới.
Tạ Duyệt vừa dứt câu đằng sau đã xao động, mười mấy chiếc xe ba bánh đầy người, hơn trăm người nhảy xuống. Một người dân lớn tiếng nói:
- Mọi người nghe đây, quan không làm chủ cho chúng ta, chúng ta tự mình lấy lại công lý.

Vương Quốc Hoa thấy Tạ Duyệt cúi đầu, hắn đi tới vài bước nổi giận gầm lên:
- Ai nói chính quyền không làm chủ cho các người? Ai nói? Đi ra.

Hơn trăm thôn dân ngẩn ra, khi thấy Tạ Duyệt đứng bên Vương Quốc Hoa, một người hơn 50 đi tới nói:
- Bí thư Tạ, ngài phải làm chủ cho chúng tôi.

Tạ Duyệt xấu hổ vội vàng nói:
- Lão Chu, nghe cho rõ, đây là phó bí thư huyện, mọi người có gì oan ức có thể nói với Bí thư Vương.

Vương Quốc Hoa cười với ông lão, sau đó nói với Tạ Duyệt:
- Mấy người đằng sau anh chặn lại. Hôm nay nếu đánh nhau thì anh chủ động từ chức đi.
Tạ Duyệt mặt mày nhăn nhó chạy về, Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn Cao Thăng, Cao Thăng rất không tình nguyện đi theo. Lúc này Vương Quốc Hoa mới hỏi ông lão:
- Bác Chu, mọi người lấp đường lại đi, tôi đi cùng mọi người về, có chuyện gì tối từ từ nói. Không còn sớm nữa, mai còn phải đi làm đồng.

Lão Chu nói:
- Bí thư Vương, không phải tôi không nể mặt ngài, mà là mỏ khinh người quá đáng, chặt đứt dòng nước của dân không nói, đến nói lý với bọn họ còn đánh người. Từ tết đến giờ trời không mưa, đồng ruộng của thôn chỉ trông mong vào dòng suối đó, bây giờ suối mất, xã cũng không quản mọi người sống hay chết nên chúng tôi mới lên đây gây chuyện. Hôm nay không có cách nói thì trăm người dân thôn Chu Kiều dù chết ở đường cũng không cho bọn chúng được tốt.

Lão Chu nói không lớn nhưng rất kiên quyết, Vương Quốc Hoa thấy thế nên rút máy ra gọi cho Tôn Trường Thanh:
- Bí thư Tôn, tôi là Vương Quốc Hoa, đúng, tôi xuống kiểm tra tình hình chống hạn thì gặp chút chuyện, tôi muốn báo cáo với ngài.

Vương Quốc Hoa nói rõ câu chuyện, Tôn Trường Thanh bên kia thở hơi dồn dập:
- Tôi biết, anh trấn an dân chúng, tôi gọi lại ngay cho anh.

Dập máy, Tôn Trường Thanh đang ăn cơm tối ở nhà. Y nhìn Tôn Đạo Luy rồi có chút bực mình nói việc này. Tôn Đạo Luy nghe xong khinh thường nói:
- Sao đi đâu cũng gặp hắn vậy.

Tôn Trường Thanh tức tối nói:
- Xử lý cho nhanh, làm lớn chuyện thì không ai tốt gì cả. Vương Quốc Hoa không phải muốn quản việc này, chỉ là đen đủi gặp phải. Con nghĩ người ta muốn quản sao? Muốn quản còn gọi điện tới đây ư?

Tôn Đạo Luy cười khổ nói:
- Mỏ ở thôn Chu Kiều thì con biết, con bảo bọn họ bồi thường 200 ngàn cho thôn, dù sao cũng đánh người. Ai ngờ tên Khâu Hưng Quốc kia lại tham hết số tiền đó vào túi.

Tôn Trường Thanh trừng mắt nhìn Tôn Đạo Luy:
- Anh còn không biết xấu hổ nói việc này, ngủ ai không ngủ, đi ngủ với một ả hơn mình mười tuổi.

Tôn Đạo Luy nghe vậy không hài lòng phản bác:
- Lớn tuổi một chút thì sao chứ? Con thích cô ấy, đang chuẩn bị bảo cô ấy ly hôn Khâu Hưng Quốc rồi lấy con đó.