Tới hôm nay, nhớ tới tình cảnh ở hồ sen ngày hôm đó, Lý Phù Dung vẫn cảm thấy rét trong lòng, thường hay thất thần ngẫm nghĩ. Chỉ là, có cho cơ hội làm lại, Lý Phù Dung vẫn sẽ làm ra hành động đó mà không thay đổi quyết định của mình.
Tô Tuyết ngồi bên cạnh, thấy Lý Phù Dung cứ thẩn thờ mãi thì chợt lên tiếng gọi:
- Dung tỷ!
Lý Phù Dung hoàn hồn, liếc nhìn Tô Tuyết một cái nhưng không có ý mở miệng. Tô Tuyết bị lơ mãi đã thành thói quen, thờ ơ nói:
- Nghe nói mấy hôm trước tỷ đã gặp Hoàng hậu?
Lý Phù Dung nhìn sang Tô Tuyết. Thời gian gần đây, nàng cảm thấy Tô Tuyết đã thay đổi, không còn nói cười như trước nữa, gương mặt lúc nào cũng nặng nề như mang tâm sự, điều đáng lẽ vốn không nên xuất hiện ở một người đơn giản như Tô Tuyết.
- Ồ, chắc hẳn là hắn nói cho ngươi biết nhỉ!
Tô Tuyết không đáp, xem như thừa nhận. Quả nhiên, không có cái gì qua mắt được Lạc Quân Đế, may mắn là nàng, Lý Phù Dung đã không hồ đồ mà đưa ra quyết định sai lầm.
Tô Tuyết lại nói:
- Hắn có vẻ hài lòng với tính biết sai thì sửa của Lý gia.
Lý Phù Dung nheo mắt, hóa ra, từ đầu Lạc Quân Đế đã biết rõ hành vi muốn hợp tác với Hồ gia của Lý gia. Đã vậy, hắn còn để cho hai bên thuận lợi trao đổi, muốn nhân cơ hội thử lòng của các quan lại trong triều đình ư? Nói như vậy, Lý gia xem như đã đạt được thừa nhận của Lạc Quân Đế? An toàn rồi ư?
- Tuy bề ngoài như vô tình như thật chất tỷ vẫn rất để tâm tới sự tồn vong của Lý gia nhỉ.
Tô Tuyết bâng quơ nói, Lý Phù Dung trong lúc gấp ráp vô tình đã bỏ qua sự mất mát xoẹt qua trong mắt của Tô Tuyết.
Lý Phù Dung chống chế:
- Ta đương nhiên phải quan tâm đến hưng thịnh của gia tộc chống lưng của mình rồi!
Tô Tuyết khẽ bật cười mỉa mai:
- Dung tỷ, tỷ có biết tỷ là người rất mềm lòng không? Vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách kia để che giấu trái tim yếu ớt của mình? Vì nhận ra được điều đó nên ta mới thân thiết với tỷ, cứ bám riết không buông vì biết thế nào tỷ cũng sẽ tiếp nhận...
Chân mày Lý Phù Dung càng nheo lại, sốt ruột hỏi:
- Tô Tuyết, ngươi làm sao vậy?
Tô Tuyết ngưng lại nụ cười trên môi, lạc lõng nhìn Lý Phù Dung.
- Ta... cũng không biết!
...
Tô Tuyết nhìn Lý Phù Dung mà hỏi:
- Rốt cuộc ta đang làm sao vậy?
Tô Tuyết rất lạ, thật sự rất kỳ lạ.
Ánh mắt Tô Tuyết càng trở nên trống rỗng. Chẳng lẽ vì hành động của Lạc Quân Đế thời gian gần đây đã gây đả kích lơn tới Tô Tuyết, khiến nàng không chịu nổi nữa?
Nhưng chẳng phải kiếp trước cũng như vậy sao? Lạc Quân Đế sủng ái nữ nhân khác đâu chỉ một, hai lần? Dù sao đi nữa, đó cũng chỉ là thâm tình giả ý, mục đích chủ chốt vì muốn bảo vệ cho Tô Tuyết mà thôi. Kiếp trước, Tô Tuyết không phải đã vượt qua, vẫn cười cười nói nói thế mà bây giờ lại cảm thấy tuyệt vọng?
Nhìn Tô Tuyết xa lạ ở trước mắt, Lý Phù Dung chợt hiểu hóa ra mình vẫn không hiểu hết con người của Tô Tuyết.
Sự tuyệt vọng kia bắt nguồn từ bao giờ?
Nếu tình hình như vậy tiếp tục, liệu có sinh ra khoảng cách giữa Lạc Quân Đế và Tô Tuyết?
Nghĩ tới tình cảnh xấu nhất đó, Lý Phù Dung càng lo lắng trong lòng, nhanh miệng nói:
- Tô Tuyết, ngươi phải tin tưởng Lạc Quân Đế! Hắn làm tất cả không phải vì bảo vệ ngươi hay sao? Có thể hắn vô tình gây tổn thương đến ngươi, nhưng ngươi nhất định phải hiểu rõ hắn làm vậy là vì ngươi...
Tô Tuyết sững sờ trước lời nói của Lý Phù Dung, bắt gặp sự sốt ruột trong mắt của Lý Phù Dung mà bật cười.
- Tỷ là đang sợ ta hiềm khích với hắn sẽ ảnh hưởng đến tỷ hay sao?
Lý Phù Dung cắn môi, Tô Tuyết trấn an:
- Tỷ yên tâm đi! Tỷ là người bạn duy nhất của ta nên ta nhất định sẽ không làm chuyện gây hại cho tỷ đâu.
Trái tim đang phập phồng của Lý Phù Dung dần an ổn. Nhưng chưa kịp lắng đọng thì đã nghe Tô Tuyết nói: