Giữa Thanh Tư Cung trống trãi, Tô Tuyết bình bình cất tiếng nói.
Lý Phù Dung vẫn bảo trì trầm mặc, Tô Tuyết như nhìn như không, tiếp tục kể:
- Tỷ đã biết, ta là nữ nhi một thương gia. Gia đình của ta tuy không có quyền thế, tiền tài vô tận nhưng cha mẹ ta vẫn luôn thương yêu, chiều chuộng nữ nhi độc nhất là ta. Từ nhỏ, ta đã lớn lên trong sự bảo bọc chu toàn đó, là một đứa trẻ ngây ngô, vô lo vô nghĩ rồi dần dần trở thành một thiếu nữ mảy may không biết chuyện đời. Vốn dĩ, cha mẹ đã dự tính sẽ kén một rễ hiền, tiếp tục sản nghiệp và bảo vệ ta một đời. Ta cũng đã nghĩ tương lai của mình sẽ như vậy, bình bình an an trải qua một kiếp này, sẽ không có thay đổi nếu như... không có ngày đó xảy ra...
Ngày mà hắn xuất hiện!
Hắn ưu tú, sáng chói khiến trái tim non nớt của ta ngẩn ngơ, rồi quyết đoán, bá đạo bắt ta phải đi theo hắn!
Bất giác bị bỏ giữa hậu cung đáng sợ này, ta đã rất hụt hẫng, hoảng loạn. Dù ta không làm gì vẫn bị người người công kích, khích bác. Dù ta có đau khổ, van nài hắn hãy trả ta trở về nhưng đến cùng, hắn vẫn không chịu buông tha.
Những lời hứa hẹn, cam đoan của hắn chỉ khiến ta thêm tuyệt vọng.
Hắn biết ta muốn rời khỏi hoàng cung, muốn gặp cha mẹ, muốn né tránh tất cả, hắn càng buột chặt ta lại, không để ta có cơ hội rời xa nơi này, rời xa hắn. Hắn ngăn cách ta với thế giới bên ngoài, cả cơ hội được gặp mặt song thân cũng không cho phép...
Vì muốn che giấu cảm tình đối với ta, hắn sủng ái nữ nhân khác, hết một người lại một người. Còn ta, dù có đau khổ cách mấy vẫn chỉ có thể cắn răng thừa nhận... chỉ có thể lặng lẽ trong bóng tối chờ đợi...
Chờ đợi và chờ đợi trong mỏi mòn.
...
Đó chính là số phận của Tô Tuyết, nữ nhân của Hoàng đế.
Lý Phù Dung im lặng hồi lâu, đưa mắt chăm chú nhìn Tô Tuyết đang ngây người như kẻ mất hồn ở trước mặt mà không biết phải nói gì.
- Nhưng... hắn cũng có nỗi bất đắc dĩ của mình...
Mãi lúc sau, Lý Phù Dung mới cắn răng nói.
Chẳng lẽ vì sự ép uổng không được như ý nguyện mà Tô Tuyết hận Lạc Quân Đế ư?
Tô Tuyết sững người trước lý do đó, rồi bật cười chua xót.
- Ừ, hắn cũng là bất đắc dĩ.
- Tô Tuyết, nếu ngươi đã biết như thế...
- Dung tỷ, tỷ có còn nhớ kiếp trước ta đã từng có hài tử của mình?
Tô Tuyết đột ngột cắt ngang lời nói của Lý Phù Dung. Lý Phù Dung bất ngờ khi nghe Tô Tuyết nhắc tới chuyện này, nhưng cũng hiểu thôi, dù sao nó cũng là một cú sốc lớn đối với Tô Tuyết.
Nào ngờ, Tô Tuyết lại nói:
- Nếu ta nói... hắn có lẽ biết trước ta sẽ bị ám hại nhưng vẫn để cho nó xảy ra, tỷ có tin không?
Có tin không?
Tin không...
Lý Phù Dung choáng váng trước tiết lộ của Tô Tuyết.
Hắn?
Hắn lại là người âm thầm bày bố Tô Tuyết?
Lý Phù Dung lắc lắc đầu, khó mà tin tưởng cho được.
- Ngươi...
Tô Tuyết khẽ cười, cay đắng nói:
- Tỷ cũng nghĩ lời ta nói là sằng bậy phải không?
Lý Phù Dung không trả lời rõ ràng, nàng cũng không hiểu vì sao Tô Tuyết lại có ý nghĩ kinh thiên như vậy.
Tô Tuyết cụp mắt, lơ đãng nói:
- Tỷ còn nhớ kết quả lúc đó?
Kết quả sự tình kinh động hậu cung ở kiếp trước?
Lý Phù Dung ngẫm nghĩ rồi chợt kinh hoàng mở to hai mắt.
Khi đó, vì cớ sự hậu phi liên tiếp bị sẩy thai có rất nhiều người bị liên lụy, thấp thì vài mỹ nhân, cung tần, cao thì còn có cả Hoa Phi cũng dính líu, rốt cuộc bị đày vào lãnh cung, những phi tần không liên can cũng không tránh khỏi liên lụy, liền cả Lý Phù Dung cũng chịu cảnh cáo. Nhưng nếu nói thiệt hại nặng nề nhất, thì không phải là đương kim Hoàng hậu hay sao?
Thậm chí còn có những chứng cứ chỉ tới chỗ Hoàng hậu, thế nhưng khi ấy Lạc Quân Đế lại bỏ qua không truy xét tội chủ mưu ám hại hoàng tự, mà chỉ trách Hoàng hậu quản thúc vô năng, thu hồi một phần quyền lực của nàng.
Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Lạc Quân Đế đang bao che cho Hoàng hậu, nhưng thật sự có phải như thế? Không truy xét chứng cứ? Vậy thì không cách nào chứng minh được chứng cứ đó là thật hay giả!
Hắn cũng không lợi dụng kết quả vụ án đó mà bắt tội Hoàng hậu, đơn giản chỉ nói nàng vô năng để quy chụp. Thời điểm đó, dù Hoàng hậu có lật được tội án của mình hay không thì cũng minh chứng rằng nàng thật sự không có khả năng quản lý hậu cung. Thật sự vô năng!
Mà đứng sau Hoàng hậu chính là Hồ gia!
Nghĩ tới đó, Lý Phù Dung thật sự không còn chắc chắn vào ý nghĩ của mình nữa. Bởi vì... đối với tính cách của Lạc Quân Đế, hắn quả thật có thể làm ra hành động như vậy!
- Ngươi...
Lý Phù Dung cố nói gì đó nhưng không biết nên phải nói gì. Nhưng cứ bỏ mặc để tình cảm giữa Tô Tuyết và Lạc Quân Đế càng lúc càng xấu đi thì đối với nàng tuyệt đối là bất lợi.
- Ngươi đã xác nhận chuyện đó sao?
Cuối cùng, Lý Phù Dung cắn răng hỏi.
Tô Tuyết im lặng, mãi lâu sau mới bật ra:
- Xác... nhận?
- Phải! Ngươi chắc chắn suy đoán của ngươi là đúng sao? Biết đâu ngươi đã vô tình nghĩ oan cho hắn!
Lý Phù Dung nheo mắt, có phần nói ra những lời trái lương tâm.
Tô Tuyết vẫn ngồi bất động, nhưng một hình nhân lạc mất linh hồn, nàng nói:
- Ta... không có can đảm đó!
Hả?
- Hắn là người thân duy nhất của ta ở đây, ta thật sự không cách nào chấp nhận được nếu đó là sự thật... Ta sợ... rất sợ...
Tô Tuyết ngước mặt lên nhìn Lý Phù Dung, đôi mắt đong đầy nước cố kiềm giữ không để trào ra.
- Cho nên ta tình nguyện trở thành kẻ hồ đồ cũng không dám đi tìm sự thật..