Đỗ Hành lấy cây kim thêu từ trong túi ra, trước đây hắn từng thấy người ở quê dùng cái này để lấy dằm ra khỏi da thịt.
“Bị đâm chỗ nào, ta lấy cho.”
Hắn nhìn bàn tay Tần Tiểu Mãn, vàng ố vì quanh năm lao động, chai sạn còn dày hơn cả tay hắn.
Mu bàn tay và ngón tay cậu chi chít những chấm đen li ti, ngoài vết mới đâm hôm nay ra, còn có những cái đã ăn sâu vào thịt từ bao giờ không biết.
“Ngươi lấy ra được à?”
Tần Tiểu Mãn nhìn cây kim thêu màu bạc, không sợ bị đâm đau, chỉ hơi ngờ vực Đỗ Hành có thể làm việc tỉ mỉ này.
“Tay ta viết chữ cũng ổn định lắm, chắc không vấn đề gì.”
Đỗ Hành chưa từng lấy dằm cho ai, nhưng dằm cắm vào tay ngứa ngáy, đau nhức, để lâu dễ viêm nhiễm.
Tần Tiểu Mãn gật đầu, dằm đâm vào tay quả thực khó chịu. Thấy Đỗ Hành muốn lấy dằm cho, cậu chìa tay ra ngay.
Chạm vào những ngón tay ấm áp, thô ráp, Đỗ Hành có một cảm giác lạ lẫm, hoàn toàn khác với cảm giác khi tay trái chạm tay phải, tai hắn đỏ lên, vội cúi đầu nhìn cái dằm để che giấu sự bối rối của mình.
“Ui da!”
Tần Tiểu Mãn theo bản năng rụt tay lại. Đỗ Hành ngẩng đầu lên, nhìn cậu áy náy: “Xin lỗi, ta nhẹ tay lại.”
“Ngươi bị sốt à?”
“Hả?”
“Mặt đỏ như mông khỉ.”
Đỗ Hành ho nhẹ một tiếng: “Ăn no nên hơi nóng.”
Tần Tiểu Mãn khinh thường nhếch mép, xoa xoa ngón tay rồi lại đặt vào tay Đỗ Hành.
Đỗ Hành hít một hơi thật sâu, giữ chắc cây kim, chọc thủng da rồi lấy dằm ra.
Những cái dằm nhỏ, chỉ cần rách da là lấy ra được, không chảy máu.
Tần Tiểu Mãn nhìn người đang chăm chú lấy dằm cho mình, nghiêm túc như nghệ nhân khắc gỗ.
Cậu mím môi, ngay cả lúc nhíu mày hắn ta cũng đẹp.
Sau này con của họ chắc chắn cũng sẽ đẹp, vậy là không lo không tìm được vợ/chồng rồi.
Đẹp thế này, không thể lãng phí được, phải sinh nhiều con mới được…
Tuy Tần Tiểu Mãn không nói gì, nhưng Đỗ Hành vẫn nín thở, lấy ra vài cái dằm, không còn làm cậu đau nữa, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
“Xong rồi, còn chỗ nào nữa không?”
“Sinh ba đứa là tốt nhất.”
“Hả!?”
Tần Tiểu Mãn hoàn hồn: “Ồ, xong rồi à.”
Cậu xoa xoa tay, không còn cảm giác cộm hay đau nữa, liền mỉm cười.
Cuối cùng cũng hết khó chịu rồi: “Ngươi tốt thật!”
Đỗ Hành cười, cất kim đi, thấy cậu bé thật dễ hài lòng: “Chỉ vậy thôi sao?”
Đỗ Hành nhìn người đang ngẩng đầu cười với mình, ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi, hạ giọng: “Đừng gọi lung tung.”
Tần Tiểu Mãn nhíu mày, bực bội: “Gọi lung tung gì chứ, không gọi là tướng công thì gọi là thằng què à!”
Đỗ Hành không đáp lại, vội vàng đứng dậy: “Ta đi cất kim.”
Tần Tiểu Mãn cũng đứng dậy theo, giật lấy cây kim thêu trên tay Đỗ Hành: “Ai cần ngươi cất.”
Nói rồi cậu hừ một tiếng, tức giận bỏ đi vào nhà chính. Đỗ Hành bất đắc dĩ nhìn theo, một lúc lâu sau cậu vẫn chưa ra.
Hắn đoán cậu đang giận dỗi, không muốn đi vào kiếm chuyện, bèn đổ hạt dẻ đã sơ chế vào nồi luộc.
Luộc xong hạt dẻ, Đỗ Hành vớt ra, để nguội, mai rang lại một lần nữa là ăn được.
Hắn dọn dẹp bếp xong, bưng chậu than vào phòng ngủ để sưởi ấm, rồi đi xách nước chuẩn bị ngâm chân. Thấy Tần Tiểu Mãn vẫn ở trong phòng chưa ra, hắn gọi: “Tiểu Mãn, ngâm chân không?”
Tuy tắm rồi nhưng trước khi ngủ ngâm chân sẽ ấm hơn.
Một lúc lâu không ai trả lời, Đỗ Hành nghĩ chắc cậu vẫn còn giận.
Hắn đứng dậy, quyết định đi xem sao, tính tình cậu bé này cũng trẻ con quá.
Đỗ Hành gõ cửa khẽ, vẫn không ai trả lời: “Không nói gì thì ta vào đấy.”
Hắn khập khiễng bước vào, liếc mắt đã thấy cậu nằm sấp trên giường, không đắp chăn, chân còn thõng xuống mép giường.
Đỗ Hành lắc đầu, cẩn thận cởi giày cho Tần Tiểu Mãn, đặt cậu nằm gọn trên giường.
Chắc là hôm nay lên núi mệt, tối lại ăn no nên dễ ngủ. Đỗ Hành lay cậu cũng không tỉnh.
Hắn đắp chăn cho người giận dỗi chưa được mười lăm phút, chỉnh lại góc chăn. Đang cúi xuống gấp chăn lại thì Tần Tiểu Mãn mơ màng mở mắt, nhìn người đang cúi xuống bên giường.
“Cha, chân con lạnh…”
Đỗ Hành ngẩn ra, quay đầu nhìn Tần Tiểu Mãn trên giường, mắt cậu chỉ còn một khe hở.
“Chân lạnh…”
Đỗ Hành nghe tiếng lẩm bẩm, vỗ nhẹ lên người Tần Tiểu Mãn qua lớp chăn: “Lát ta rót nước nóng cho, ngủ đi.”
Hình như nghe được, Tần Tiểu Mãn lẩm bẩm đáp lại, trở mình: “Rót cho tướng công của con nữa.”
Đỗ Hành hơi nhíu mày, há miệng thở dốc nhưng không nói gì, lại chỉnh lại góc chăn cho Tần Tiểu Mãn rồi mới đi ra bếp lấy nước rót vào bình.
Rót xong nước nóng, Đỗ Hành bưng thêm một chậu than vào phòng Tần Tiểu Mãn, đóng kín cửa sổ rồi mới ra ngoài, đóng cửa lại.
Sau một hồi bận rộn, nước ngâm chân cũng nguội bớt.
Hắn qua loa rửa ráy, cởi giày ra, nhìn mắt cá chân sưng tấy, sờ vào vẫn đau và cứng, như bị trật khớp.
Không biết có chữa khỏi được không.
Nếu là y học hiện đại hắn sẽ không lo lắng, nhưng điều kiện chữa bệnh thời này thật đáng ngại.
So với việc làm người què, hắn dĩ nhiên mong mình có thể khỏi, không chỉ vì ánh mắt người đời, mà còn vì đi lại khó khăn, sinh hoạt cũng bất tiện.
Hắn đặt chân vào nước, thấy dễ chịu hơn chút.
Trước đây chân hắn vẫn tốt, nếu không phải vì tranh giành thức ăn bị đánh thì đã không bị què.
Cuộc sống ăn mày khổ sở thế nào, tất cả vẫn còn in đậm trong tâm trí. Hắn ngửa đầu thở dài.
Sáng hôm sau, Đỗ Hành dậy sớm.
Trời đã tạnh mưa nhưng vì mùa đông trời sáng muộn, bên ngoài vẫn còn mờ mịt sương mù.
Tần Tiểu Mãn đã ra ngoài rồi.
Nhà nông quen dậy sớm làm việc, đây là thói quen hình thành từ mùa hè nóng bức, thường trời chưa sáng đã ra đồng làm việc, đợi nắng lên mới về ăn sáng.
Nếu dậy muộn, sẽ bị nắng thiêu.
Đỗ Hành không thấy cậu trong nhà, liền tự giác vào bếp.
Đĩa thịt xào dưa cải tối qua vẫn chưa ăn hết. Đỗ Hành trộn bột mì và chút bột năng, đun nước sôi, đợi Tần Tiểu Mãn về là có thể thả bánh vào nồi.
Nhưng đợi mãi, trời sáng rõ rồi vẫn chưa thấy cậu về. Đỗ Hành nghe thấy tiếng gia súc kêu trong chuồng, hắn dắt gia súc ra cho ăn, cũng muốn nấu cám lợn nhưng lại hết rau lợn.
Chắc Tần Tiểu Mãn đi cắt rau lợn từ sáng sớm.
Vậy cũng chỉ còn nước đợi cậu về.
Hắn định tìm gì đó làm, đá phải cái chậu gỗ dưới chân, cúi xuống nhìn thì thấy quần áo Tần Tiểu Mãn thay ra tối qua đang ngâm trong đó.
Đỗ Hành đứng ngây ra, nhìn quần áo ngâm nước cùng quả bồ kết.
… Chẳng lẽ lại phải giặt quần áo cho cậu ấy nữa chứ…
Quần áo của mình thì tự giặt!
Nếu giặt quần áo cho cậu ấy thì chẳng phải là… Đỗ Hành lùi lại vài bước, là gì chứ?
Giặt giũ chẳng phải chuyện bình thường thôi sao, hắn cũng tự giặt quần áo của mình cơ mà.
Đỗ Hành ho nhẹ một tiếng, mùa đông quần áo khó khô, phải tranh thủ lúc trời nắng giặt sớm phơi sớm, nếu không sẽ không kịp thay.
Hơn nữa, người lớn giặt quần áo cho trẻ con cũng đâu có gì to tát.
Đỗ Hành xách thêm một gáo nước ấm, ngồi xuống bên chậu, bắt đầu giặt quần áo.
Cậu nhóc này hôm qua còn leo cây giữa trời mưa, quần áo không những ướt mà còn bẩn, trên bộ quần áo lao động sờn cũ còn có hai miếng vá.
Đỗ Hành vò một lúc lâu mới sạch rêu bám vào quần áo. Hắn vắt quần áo rồi cho vào thùng, đang định giặt quần thì thấy một chiếc quần đùi màu trắng nổi lên.
“…”
Đỗ Hành nhìn chậu nước bẩn, nhanh tay vớt chiếc quần đùi lên. Cầm chiếc quần trên tay, mặt hắn nóng bừng.
Hắn vội vàng nhét chiếc quần vào thùng nước, tính cho qua chuyện, nhưng liếc nhìn chậu nước bẩn, mày lại nhíu chặt.
Thở dài, cuối cùng vẫn phải đi xách thêm nước sạch để ngâm riêng chiếc quần đùi.
Hắn nhắm mắt vò quần, cũng không biết mặt mình đỏ lên vì hơi nước hay vì lý do khác…
Tần Tiểu Mãn gùi một giỏ rau lợn to tướng về đến nhà thì Đỗ Hành đang rang hạt dẻ trong bếp.
Cậu gùi giỏ rau to gấp ba lần mình, ngọn rau đè lên lưng làm cậu lom khom như cây lúa chín.
“Ta về rồi!”
Đỗ Hành nghe tiếng vội vàng từ trong bếp đi ra, đỡ giỏ rau giúp cậu: “Sao gùi nhiều thế!”
Tháo giỏ xuống, Tần Tiểu Mãn xoa xoa vai, đắc ý nói: “Hôm qua lên núi ta thấy chỗ đất phía Đông có rất nhiều cỏ lợn, sáng nay liền đi cắt về.”
“Trong chuồng hết thức ăn cho lợn rồi, không cắt thêm cỏ dại thì mùa đông này không đủ thức ăn cho lợn đâu.”
Đỗ Hành nói: “Tết đến nhiều nhà mổ lợn, đến lúc đó thiếu thức ăn thì mổ lợn đi.”
Tần Tiểu Mãn bật cười: “Ngươi chỉ mong đến tết để ăn thịt lợn thôi. Cho dù có mổ con lợn này thì cũng phải mua lợn con về nuôi tiếp chứ.”
Vừa dứt lời, một giọt nước rơi xuống trán Tần Tiểu Mãn. Cậu lau trán rồi ngẩng lên, thấy bộ quần áo cậu thay ra tối qua đang phơi trên dây dưới mái hiên.
Mắt cậu tròn xoe: “Ngươi giặt quần áo cho ta à?”
“Ngâm lâu có mùi, sẵn có nước ấm nên ta giặt luôn.”
Tần Tiểu Mãn vui vẻ: “Ngươi đảm đang quá!”
Đỗ Hành cũng không để tâm từ này được dùng cho mình, hắn nhìn thiếu niên đang xoa bụng định vào bếp: “Sáng ngươi ăn gì? Thịt xào dưa hôm qua hâm lại được không, ta vẫn muốn ăn!”
“Tiểu Mãn.”
Đỗ Hành lại gọi.
Tần Tiểu Mãn quay đầu lại: “Sao thế?”
Đỗ Hành hơi ngập ngừng, chỉ vào chiếc quần đùi đang phơi: “Sau này cái này ngươi tự giặt nhé.”
Tần Tiểu Mãn nhíu mày, định nói giặt luôn cả rồi, có miếng vải bé tí mà cũng tiếc!
Nhưng nghe ra ý Đỗ Hành là thứ khác có thể giặt cùng, cậu lại vui vẻ, bèn nói dịu giọng: “Được thôi, ta tự giặt thì tự giặt.”
“Nhanh lên, ta đói bụng rồi, ăn cơm thôi!”
“Ừ…”
Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành nắm lấy cổ tay mình: “Làm sao vậy?”
Đỗ Hành khó mở miệng, nhưng nghĩ Tần Tiểu Mãn mất cha từ nhỏ, chắc nhiều chuyện không ai dạy, nên vẫn nói: “Sau này đừng ngâm chung quần này với quần áo khác, lúc tắm dùng nước ấm giặt riêng, phơi chỗ có nắng.”
“… Tại sao?”
“Nghe ta là được.”
Tần Tiểu Mãn nhíu mày, rồi lại mỉm cười.
Mới mấy ngày mà đã học được cách ra vẻ đàn ông rồi.
Cậu cười tủm tỉm đi theo sau Đỗ Hành: “Nghe ngươi hết là được chứ gì.”