Phù Mộng Giang Hồ

Chương 1



ÁNH SÁNG TRÔI QUA

Nắng ấm chiếu rọi từ mặt trời, vạn dặm không mây, vào buổi chiều đầu xuân tháng ba tại vùng sông nước Giang Nam, làn nước xanh biếc, cơn gió nhẹ thoáng qua những cây liễu, thổi khắp cả hồ xuân thủy.

Những hài tử nhà ai, tụm năm tụm ba, đùa giỡn, chân trần truy đuổi nhau, hoặc khom lưng nhặt lên các cục đá nhỏ trên mặt đất, chạy đến bên hồ, vui đến không biết mệt cầm đá ném xuống mặt hồ, so với nhau xem ai ném xa hơn, ai làm cho bọt nước bắn tung toé hơn.

Trong một toà đình hình bát giác cách đó không xa, thỉnh thoáng lại truyền ra những âm thanh vụn vặt.

Bảy tám vị nữ nhân trẻ tuổi với y phục được cắt may bằng tơ lụa thượng phẩm cùng nhau ngồi quây quanh bàn.

Có người lấy khăn tay che miệng, đàm luận chuyện riêng tư của nữ tử, có người nâng bàn tay trắng nõn châm trà, động tác phảng phất nước chảy mây trôi, sau đó lấy tay áo che mặt, hé miệng nhấp ngụm nhỏ.

Các nàng tươi cười rạng rỡ ngắm nhìn những hài tử nhà mình, tán gẫu câu được câu không.

Những buổi tụ hợp nhỏ của những thiếu phụ nhà giàu, cũng không có quá nhiều lễ nghi cùng long trọng, các nàng đều quấn tóc, búi tóc phía sau đủ loại kiểu dáng, uốn lượn hoặc thả bay, lúc che mặt cười khẽ, chuỗi hạt châu trên đỉnh đong đưa với nhau.

Các nàng đều quen biết lẫn nhau, trang dung nhẹ nhàng, chỉ tuỳ ý đeo vài món trang sức thường dùng, không quá phức tạp nhưng cũng không phải qua loa lấy lệ.

Nha hoàn đi cùng theo bổn phận đứng một bên, trong tay ôm áo choàng nhung của chủ tử nhà mình, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.

Hình ảnh yên tĩnh điềm đạm, bầu không khí ấm áp, hoà thuận vui vẻ.

"Đó là nữ oa nhà ai, sao lại ngồi lẻ loi dưới gốc cây?" Giữa các nàng, một nữ tử áo vàng có đôi mắt đẹp nhìn thoáng qua, phía xa nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xa lạ dưới gốc cây liễu.

Nhìn từ xa, có một nữ hài tử dựa vào đại thụ nghỉ ngơi, nàng ăn mặc đơn giản, ngồi nghiêng về phía mọi người nên không thấy rõ mặt mũi.

"Nương tử Trương gia, nữ oa kia có phải do ngươi đưa đến hay không, sao nhìn lạ mắt như vậy?" Một nữ tử mặc áo xanh đưa tay vuốt sợi tóc bị gió thổi, ngữ khí nghi hoặc hỏi.

Nương tử Trương gia tạm ngừng một chút, chậm rãi trả lời: "Các ngươi có điều không biết, nàng là con gái duy nhất của một bằng hữu quá cố của phu quân ta".

Nàng nhấp một ngụm trà, đợi đến khi mọi người càng hiếu kì lại nói: "Tâm địa phu quân nhà ta các người cũng đâu phải không biết, nàng đó, nhà gặp biến cố, phu quân ta thấy nàng đáng thương nên tháng trước vừa mới để nàng làm con thừa tự dưới danh nghĩa của ta."

Nữ tử áo vàng cũng là người thích nịnh nọt, nàng vừa nghe lời này, lập tức chuyển mắt tiếp lời: "Haha, Trương viên ngoại thật sự là tâm địa Bồ Tát! Chúc mừng ngươi, ngươi thật có phúc, nam nữ song toàn!". Nàng cười tươi như hoa, lúm đồng tiền trên mặt càng rõ, liên tục khen ngợi và chúc mừng.

Nương tử Trương gia nghe vậy cũng không đắc ý, ngược lại ai oán nói: "Tốt cái gì đâu! Thật là sầu chết ta rồi, đứa nhỏ này cả ngày lạnh mặt không nói lời nào, ngươi nói xem nếu nàng an phận chút còn đành...Chỉ là ba ngày trước, không hiểu sao nàng lại đánh nhau với Hoành nhi ở trong hoa viên nữa!"

Khuôn mặt nàng càng trở nên khó coi hơn: "Đáng thương cho Hoành nhi của ta còn nhỏ, các ngươi nhìn thấy vết xanh đen với vảy trên mặt hắn không, chính là nha đầu kia đánh đấy! Nhìn xem, đều sưng thành cái bộ dáng gì..."

Nàng vừa nói vừa cau mày chỉ vào đứa nhỏ với khuôn mặt chưa lành cách đó không xa, vô cùng đau lòng.

Một nữ tử khác quen biết với nương tử Trương gia cười một tiếng, cười nhạo nói: "Bằng hữu của Trương viên ngoại nhà ngươi, chắc không phải là người lỗ mãng gì chứ, ngay cả một tiểu cô nương cũng không biết nghe lời như vậy!"

"A, thật đúng là để ngươi nói trúng rồi! Cả nhà bọn họ đều là người trong giang hồ, quả thật không hiểu được lễ nghĩa là gì".

Nàng cáo trạng xong lại chuyển đề tài, giả vờ thở dài nói: "Ai, gia tộc kia, cũng chỉ còn lại duy nhất đứa nhỏ này, ta nhìn thấy cũng thật đáng thương".

Đúng lúc này, nữ tử áo vàng giống như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên hạ giọng nói: "Sẽ không phải là chuyện đồn đãi bên ngoài thời gian trước chứ...Ta nghe nói người đứng đầu tiêu hành Lệ gia không biết tại sao lại đắc tội với Ma giáo hung tàn kia, cả nhà đều bị tàn sát chỉ trong một đêm!".

Nói đến một nửa, còn trừng lớn mắt nhìn nữ tử áo xanh rồi nháy mắt.

"Ai..." Nương tử Trương gia lại giả vờ thở dài: "Chuyện dơ bẩn trên giang hồ này ai biết được chứ? Không đề cập đến cũng được!".

Bề ngoài nương tử Trương gia không muốn nhiều lời, trong lòng lại khinh thường hừ lạnh, cái gì mà cả nhà bị Ma giáo tàn sát, bên ngoài thì tuyên bố như vậy, nhưng chuyện phức tạp trong đó ai biết được...

Thời buổi này, bất luận là nhà giàu hay bá tánh nghèo khổ, đều sẽ ngầm làm chút thủ đoạn kiếm tiền không cho người khác biết, cho dù là Trương gia bọn họ, cũng không phải sạch sẽ, nếu không làm sao có thể trong vòng mấy chục năm ngắn ngủi liền giàu nhất một vùng đây.

Tỷ như một số giao dịch ngầm, Trương viên ngoại sẽ âm thầm uỷ thác môn phái tiêu cục có uy vọng cao trên giang hồ hỗ trợ chuyển giao, mà sự kiện tiêu cục bị tàn sát lần này, chính là bởi vì trong đó có một giao dịch mờ ám liên luỵ đến một số bang phái giang hồ, thậm chí còn dính líu đến người của triều đình quan phủ.

Cuối cùng dẫn đến tiêu cục Lệ gia bị các thế lực lớn vây công, toàn gia bị diệt trong một đêm, hơn trăm mạng người phơi thây bên trong phủ.

Trong lúc nhất thời cả thành xôn xao, lòng người hoảng sợ, cuối cùng, tất cả những người tham dự trong đó đều thống nhất lời nói, nhất trí nói với bên ngoài là Ma giáo làm, mà Trương viên ngoại thuận lý thành chương làm một người tốt, nhận nuôi nữ cô nhi còn sống sót duy nhất của tiêu môn này, kiếm được danh tiếng tốt...

Các phụ nhân mang ý xấu không biết nghĩ đến cái gì đều có thần sắc khác nhau, nhưng cũng không ai nói lời nào, không khí tựa hồ cũng ngưng trệ, bầu không khí nhất thời quỷ dị đến nỗi làm người lúng túng.

"—— Khụ," Trong lúc yên lặng, không biết là ai ho mạnh một tiếng nói: " Ở bên bờ Thuý Hồ này cũng đã ngồi đủ một canh giờ rồi, ta thấy các tỷ muội cũng chán rồi, liền theo ta đến vườn Bách Hoa xem một chút đi, nghe nói Lan Quyên năm nay nở rộ cực kì đẹp".

Một câu đề nghị, vừa vặn hoá giải bầu không khí gượng gạo lúc này.

"Được thôi, ta thấy bọn trẻ cũng đang hứng khởi, để cho bọn chúng ở đây tiếp tục chơi đi, có nha hoàn trông chừng, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!"

Nữ tử áo vàng nói xong lời này liền đứng lên, nhận lấy áo nhung từ nha hoàn, đoan trang đi theo nữ tử vừa đưa ra đề nghị.

Mấy người các nàng cũng lục tục mặc vào áo choàng, sửa sang lại trang dung, đi theo các nữ tử phía trước đến vườn Bách Hoa ngắm hoa.

Cách đó không xa, môt đám hài tử tụ lại, trong đó có một đứa trẻ vóc dáng nhỏ nhắn đứng một bên nhìn trái nhìn phải, giống như đang canh chừng, mấy nam hài cao lớn khác vây quanh thành một vòng, đang nhỏ giọng mưu tính cái gì đó.

Đột nhiên, đứa bé vóc dáng nhỏ nhắn kia nói: "Hoành ca ca, ngươi nhìn kìa! Cả nương và di di đều đi rồi!"

Nam hài tử dẫn đầu được gọi là "Hoành ca ca" quay đầu nhìn, thở phàm nhẹ nhõm nói: "Hô, thật đúng là đi rồi, gọi Thục Nghi cùng Uyển Nhi muội muội đến, chúng ta cũng đi!"

Thấy trưởng bối trong nhà nhao nhao rời đi, sự nhu thuận vốn dĩ thể hiện trên mặt của mấy nam hài lập tức rút đi, dựng thẳng mày thay đổi bộ dáng làm đại sự.

Một nhóm năm người bày ra trận thế, mênh mông cuồn cuộn sãi bước nhanh, mục tiêu...Nữ hài tử dưới gốc cây liễu.

Gió nổi lên, nước hồ Thuý Hồ nổi lên gợn sóng lớn hơn, dương liễu nhẹ nhàng nhu nhu sàn sạt xao động, ngay cả bầu không khí có chút ẩm ướt, dường như cũng bắt đầu trở nên bất ổn.

Chim Hoàng Oanh trên canh kinh hãi bay lên, vẫy cánh kêu chi chít, tiểu cô nương đang ở dưới góc cây lập tức mở mắt, cảnh giác nhìn chằm chằm đám hài tử đang đi về phía mình.

"Chính là nha đầu chết tiệt này đánh tiểu gia!" Trương Hoành, cũng chính là đích tử của Trương viên ngoại, lúc này hai tay đang chống nạnh, mặt mũi hung hăng trừng mắt nhìn vào nữ hài tử dựa vào cây liễu.

*Đích tử: Con trai vợ cả - dòng chính.

Ngược lại, tiểu cô nương lại lạnh nhạt hơn rất nhiều, dường như không có gì nhìn mấy người trước mắt.

Nàng tràn đầy khinh thường liếc nhìn Trương Hoành, cũng không nói lời nào, thuận tay nhổ một cọng cỏ đuôi chó trên mặt đất, ngậm ở khoé miệng thổi thổi, nhìn qua thập phần vô lại.

Đám người này nhiều lần quấy rầy nàng, nàng mới lười phản ứng!

Nàng ngẫm lại trong lòng liền tức giận, bọn họ đều là con cái nhà giàu, vốn nên có gia giáo vô cùng tốt mới đúng, lại năm lần bảy lượt trong tối ngoài sáng ngáng chân nàng.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, không thể chịu nổi mãi bị làm phiền quấy rầy, nàng nảy sinh ý niệm chạy trốn khỏi Trương phủ.

Bởi vì có một ít chuyện cấp bách cần giải quyết, nàng vốn đã nóng lòng muốn trốn thoát nơi này, hôm nay có người mượn cơ hội sinh sự, vừa lúc có thể nhân cơ hội này chuồn đi. Dù sao nàng chạy trốn đều là bị bọn họ bức bách.

Nữ tử tên Hứa Thục Nghi không thuận mắt nhìn, nàng giận dữ trừng mắt nhìn tiểu cô nương, ngũ quan xinh đẹp nhăn thành một đoàn, lộ ra một chút hung ác.

"Hừ, thật sự là nhà đầu chết tiệt không có gia giáo!" Nàng hừ lạnh.

Hứa Thục Nghi nhìn không được nữ hài tử khi đối mặt với một đám người còn có thể lạnh nhạt như thế, thầm nghĩ quả nhiên là giang hồ mãng phu sinh ra, nghé con mới sinh không sợ cọp.

Huống chi nữ hài này mặt mũi lớn lên xinh đẹp, mày liễu mắt hạnh, môi hồng răng trắng, cho dù còn chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được một ít, tương lai nhất định là một mỹ nhân.

Hứa Thục Nghi không che đậy sự đố kỵ, trong mắt loé lên ngọn lửa.

Nữ hài tử bản tính trời sinh vốn dĩ thường đố kỵ với những nữ hài cùng tuổi so với mình lại xinh đẹp hơn, khí chất hơn, huống chi là Hứa Thục Nghi được nuông chiều từ nhỏ, kiêu ngạo ương ngạnh trong gia tộc.

Tiểu cô nương nhìn biểu tình trên gương mặt của năm người trước mắt, lười biếng ngáp một cái.

Người kiêu ngạo ương ngạnh trên giang hồ nàng thấy nhiều rồi, trong đó đại đa số người ỷ vào nhiều người phô trương thanh thế, chân chính có thực lực rêu rao cũng không có mấy người.

Mấy vị nhị thế tổ trước mắt, hiển nhiên là tình huống đầu tiên.

Mấy lần trước bị bọn họ đùa giỡn nàng đều đùng xảo kế tránh thoát, lúc này bọn họ người đông thế mạnh, một mình nào đối mặt cũng không dễ dàng.

Dựa theo tính cách của mấy vị công tử tiểu thư này, tiếp đến giả vờ lấy việc báo thù cho Trương Hoành mượn cớ đánh nàng, đánh đến mặt mũi bầm dập, tốt nhất là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới chịu từ bỏ ý đồ.

Có rồi!

Con ngươi nàng chuyển động, trong lòng tính toán, nàng nhanh chóng nhìn lướt qua năm người, đột nhiên không hề có dấu hiệu bạo khởi, đấm một quyền về phía khuôn mặt gần mình nhất —— mặt Trương Hoành.

Từ tận đáy lòng, nàng vô cùng không thích loại người như Trương Hoành, thích gây chuyện thị phi lại không thể tự mình gánh vác hậu quả, xong việc còn cáo trạng tiểu Hoàn Khố với trưởng bối!

Rõ ràng đầu tháng trước nàng vừa mới đến Trương gia, ngày đó nàng nằm trong hoa viên Trương viên ngoại phơi nắng, chính là Trương Hoành nhìn nàng không thuận mắt khiêu khích trước. Hai người đánh nhau một trận còn chưa tính, đánh nhau gây sự, nàng là người trong giang hồ, đối với chuyện này rất bình thường.

Đáng giận chính là, Trương Hoành đánh không lại nàng, lại tìm đến trưởng bối cáo trạng nàng, còn nói nàng là người trêu chọc hắn trước, chính là nói ngoa làm phóng đại sự tình từ ba phần lên sáu bảy phần.

Ở Trương gia, Trương Hoành chính là đích tử, mà nàng chỉ là người được nhận nuôi từ bên ngoài, người Trương gia đương nhiên thiên vị hắn.

Trương viên ngoại lo lắng nàng gây chuyện, liền nhốt nàng ở trong phòng hơn một tháng, không được ra ngoài, cho đến lần tụ hội này mới được thả ra.

Một quyền hôm nay, như là phát tiết hết thảy oán khí tích tụ mấy ngày nay, thế cho nên toàn bộ hốc mắt bên trái của Trương Hoành đều bị đánh tới xanh, chân chính đang bị thương lại càng thêm thương tích.

Nữ nhi giang hồ, không gò bó không câu nệ, bọn họ tới tới lui lui, ta làm theo ý ta, không quá tuân thủ quy củ trong gia tộc...

Có thù báo thù, muốn đánh người liền đánh, nàng nơi nào sẽ để ý tới ở đây quanh co lòng vòng...

Huống hồ, hiện tại Trương Hoành dẫn đầu ỷ thế hiếp người trước, nào có việc nương tay.

Giây tiếp theo, tiểu cô nương thừa dịp năm người đang ngây người, dựa vào thân hình linh hoạt vòng qua cây nhanh như chớp chạy đi.

Thừa dịp bọn họ không chuẩn bị quả thật có thể đánh bất ngờ, nhưng chính diện nghênh chiến nàng đánh không lại năm người, làm sao có thể ngây ngốc lưu lại chờ bị đánh được.

Năm người lúc này mới phục hồi lại tinh thần, Trương Hoành ngay cả hốc mắt chua xót cùng đau đớn đều không để ý, nhe răng giương chân đuổi theo, đã thấy tiểu cô nương nhảy "bùm" một tiếng vào trong hồ không còn thấy bóng dáng...