*Võ công trác tuyệt khiến sát thủ sợ hãi, bốn phía nổi lên dụng tâm hiểm ác.
--------------
Lệ Thiên Lương không chút lo sợ, ánh mắt loé lên một tia khát máu, tay phải siết chặt dây cương không hề ngừng lại.
Cô nghiêng người hướng về bên phải, sau đó vỗ một cái trên lưng ngựa, mượn lực đạo nhảy lên, khi đó mũi tên gần như lướt qua thắt lưng cô, cùng lúc cô xoay người lên.
Cả người cô như sao băng xẹt lên không trung tạo thành một vòng cung ưu nhã, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy mũi tên đang xẹt qua, vững vàng ngồi lại trên lưng ngựa.
Mũi tên đó mang theo nội lực kinh người, người biết chút võ công đều cảm nhận được, nhưng cô lại không cần tốn nhiều sức lực mà đánh tan lực đạo của nó.
Người nào có võ công thấp, lúc này đều bị động tác liên hoàn hoa lệ của cô làm kinh diễm đứng sững sỡ ở đó, người nào có công phu cao hơn liếc mắt nhìn liền nhận ra cô đang thể hiện tuyệt kỹ điêu luyện, tiện thể tỏ vẻ khinh bỉ và chà đạp lòng tự tôn của đám sát thủ.
Trong lòng đám sát thủ nổi sóng, một mũi tên mà thôi, né tránh một cái là được rồi, cớ sao lại còn nhẩt định phải bắt lấy nó chứ!
Mũi tên độc loé lên ánh sáng màu lam phản chiếu vào đôi mắt cực kì lạnh lẽo của Lệ Thiên Lương, vẻ mặt cô cũng đồng dạng rét lạnh, một loại bình tĩnh vô cùng đáng sợ.
Nhiệt độ xung quanh giảm xuống đáng kể, con ngựa bị khí tràng cường đại của người ngồi trên lưng chấn nhiếp, run rẩy bốn chân đứng yên một chỗ.
Bốn phía đều yên tĩnh, người đang ẩn nấp trong bóng tối cũng không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ, mà Lệ Thiên Lương bị ám sát còn có phản ứng bình thản hơn bọn họ rất nhiều, chỉ tuỳ ý vuốt nhẹ lông vũ ở đuôi mũi tên.
Đột nhiên, hai ngón tay Lệ Thiên Lương cầm ở đuôi tên ngừng giây lát.
Đám sát thủ trong bóng tối hoảng sợ, đều gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, lo rằng cô muốn làm điều gì đó.
Lại thấy cô cầm mũi tên chỉ thẳng về bụi cây phía trước, ở trong không trung vẫn còn khoa tay mún chân một phen, như là ngắm điều chỉnh góc độ, sau đó mũi tên liền được chỉ về một chỗ thì dừng lại.
Lệ Thiên Lương tuỳ ý ném mũi tên về phía đó, cô cũng không hao tổn bao nhiều khí lực.
Đến khi tất cả đều hồi phục tinh thần rồi, nhìn lại vẫn chỉ thấy Lệ Thiên Lương đang ngồi trên con ngựa cao to như lúc trước, gương mặt lạnh lùng cùng khí tràng lạnh lẽo khiến người ta không thể khinh thường.
Mà bên phía đám sát thủ lại có một người ngã xuống, chính là người lúc nãy bắn tên về phía cô.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi.
Mũi tên đó chuẩn xác trúng ngay mi tâm, một đòn đáp trả hoàn mỹ!
Hai mắt của sát thủ bị ngã xuống đất vẫn trợn tròn kinh ngạc, trước trán xuất hiện một lỗ sâu màu đen, máu tươi ồ ạt chảy xuống, mà mũi tên xuyên thấu qua trán kia giờ lại không thấy đâu.
Đám sát thủ sợ hãi trước nội lực thâm hậu của Lệ Thiên Lương, liền trốn trong bụi cây tìm kiếm mũi tên đã xuyên qua hộp sọ người kia còn bay tiếp về phía sau.
Một tên sát thủ có nhãn lực tốt nhìn ra sau, tập trung nhìn, chỉ thấy đằng sau nạn nhân, một mũi tên ba mươi thước cắm sâu trên thân cây, hệt như đóng đinh vào trong gỗ vậy, cực kì vững vàng, lông trên đuôi tên bị nhuộm màu đỏ tươi, còn dính chút một chút dịch thể trắng trắng vàng vàng.
Hắn run rẩy hoảng sợ, cứng ngắt quay đầu, ánh mắt dò xét nhìn Lệ Thiên Lương.
Lệ Thiên Lương như cảm nhận được ánh mắt của hắn, cách bụi cây cười cười với hắn, đáy mắt âm u, tựa như một la sát khát máu.
Cô vô cùng dễ dàng căn cứ vào góc độ và lực đạo của mũi tên bay về phía mình mà có thể tính toán chuẩn xác vị trí của người bắn tên, toàn bộ người có mặt đều chưa kịp thấy Lệ Thiên Lương ra tay thế nào, mà người kia đã tử vong ngay tại chỗ.
Vả mặt đám sát thủ trước mặt tất cả mọi người, khí thế cao thấp ngay lập tức hiện rõ.
Bọn họ hoàn toàn đánh không lại Lệ Thiên Lương!
Khí tức tuyệt vọng dâng trào trong lòng đám thích khách, sát thủ chỉ có mười người, Lệ Thiên Lương đã ra uy với bọn họ, sát thủ biết rõ mình không địch lại được đối phương, nhất định không tiếc mạng sống tự sát tại chỗ.
Tinh thần kiệt quệ, chưa đánh đã bại.
Lệ Thiên Lương thong dong xuống ngựa, không sợ sệt nói: "Tất cả đều ra đi, đầu hàng miễn chết."
Ngữ khí rất ôn hoà, an ủi khuyên giải cũng rất tốt bụng.
Nhưng làm sao có người sẽ tin điều đó!
Trên giang hồ, Lệ Thiên Lương là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt, đây hiển nhiên là một sự thật không thể chối cãi!
Trong lòng đám sát thủ hối hận không thôi, lúc trước không nên bởi vì chút tiền thưởng cao mà tiếp nhận vụ ám sát này!
Có mệnh tiếp nhận giải treo thưởng, lại không có mệnh để trở về!
Chín tên sát thủ ủ rũ cúi đầu, mặt mũi xám xịt đứng thành một hàng, nhao nhao thả vũ khí đầu hàng, trong lòng cầu nguyện Lệ Thiên Lương đại phát từ bi, buông tha cho họ một lần.
Lệ Thiên Lương mỉm cười hỏi: "Là ai thuê các ngươi?"
Thủ lĩnh sát thủ nổi da gà, cắn răng nói: "Tuân Thiên Khoát hào phóng đưa ra giải thưởng cho giới sát thủ..."
"-- Ồ, " Nàng kéo dài âm điệu.
Hoá ra đây là dạng sát thủ không có gia nhập tổ chức, nên dễ dàng bán đứng chủ nhân.
Lệ Thiên Lương khẽ cười, lúc này cô cảm thấy rất thú vị.
Cô chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén quét về phía Tuân Tố đã xuống ngựa, hơn nữa lặng lẽ vòng ra phía sau nàng, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
"Phụ thân của ngươi ở Kim Lăng xa xôi, làm sao biết được bổn toạ ở Tô Châu?"
Nam Kinh và Tô Châu, cách nhau hơn năm trăm dặm, dù có cưỡi ngựa cấp tốc qua lại cũng phải gần mười ngày, trừ phi có người để chim nhạn làm sứ giả truyền tin tức cho Nam Kinh, nếu không thì sát thủ cũng sẽ không đến nhanh như thế.
Như vậy, sau khi cô dịch dung thì trong những người biết thân phận của cô, lại là người có khả năng truyền tin từ Tô Châu đến Kim Lăng, cũng chỉ có...
Tuân Tố kinh hãi, không ngờ nữ ma đầu này lại phát hiện ra nàng, chuỷ thủ* giấu trong ống tay áo siết chặt, nàng thấy đánh lén không thành, dứt khoát xé rách da mặt, chủ động công kích cô.
*Chuỷ thủ: dao găm
"Nữ ma đầu, ngươi chịu chết đi!" Chuỷ thủ sắc bén vừa xuất hiện toát lên sự lạnh lẽo, hung hăng đâm tới chỗ yếu hại của Lệ Thiên Lương.
Ngay thời khắc ở cung Phù Mộng lúc đó, Lệ Thiên Lương tính kế nàng để Tuân Nghị và Tuân Đan vứt bỏ nàng, nàng liền muốn giết cô!
Cho đến hiện tại, ý muốn đó vẫn còn!
- ----------
Trong đầu nàng đều là ký ức về hình ảnh ngày đó, nàng dập đầu cầu xin tha thứ, hình ảnh nhị tiểu thư Tuân gia bị ép buộc phải khom lưng cúi đầu.
Lúc đó, trước khi đưa ra quyết định dập đầu, nàng đều khắc ghi rõ ràng "Chính tà không đội trời chung", quyết tuyệt "Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành"*.
*"Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành": Thường dùng để chỉ những người không chịu khuất phục, thà chết để giữ khí tiết cao thượng.
Chính tà khác biệt, đã sớm được khắc ghi vào trong lòng nàng, khắc sâu vào trong đầu nàng, dung nhập vào trong xương cốt máu mủ của nàng.
Những lời đó đều là phụ thân đã dạy cho nàng, cũng chính là từ khi còn nhỏ nàng luôn duy trì và tuân thủ nghiêm ngặt.
Nhưng điều đó là không thể được, bởi vì nàng phải giải cứu huynh trưởng đang lâm nguy, nàng nhất định phải đem phần khuất nhục này cắn răng chịu đựng...
Nàng quỳ xuống đất cầu xin sự tha thứ, dập đầu lại dập đầu, nước mắt nước mũi đều rơi xuống, đầu dập đều bị nát, hệt như một kẻ ăn xin không hề có tôn nghiêm vậy.
Nhưng sau khi nhẫn nhục chịu đựng, nữ ma đầu này lại bắt đầu trêu đùa lòng người, dùng kế ép buộc ba huynh muội bọn họ phải tự giết lẫn nhau!
Vốn là quan hệ huyết thống, hà cớ sao lại...
Lúc đó, nàng hi vọng huynh trưởng cùng tam muội luôn ở cùng với nàng, đoàn kết một lòng cùng tiến cùng lui, cùng nhau đối kháng Lệ Thiên Lương độc ác này!
Chỉ có đồng tâm hiệp lực, mới là vũ khí sắc bén nhất!
Nhưng trên thực tế, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuân Nghị dứt khoát chọn cứu muội muội ruột thịt của mình là Tuân Đan, đồng thời vứt bỏ nàng, nàng lạnh lùng nhìn hai huynh muội bọn họ tay trong tay rời đi, lại vứt bỏ nàng ở nơi ma quỷ lạnh lẽo này.
Làm sao có thể như vậy, rõ ràng lúc đó nàng vừa mới liều chết cứu Tuân Nghị, nhưng giây sau hắn liền lựa chọn từ bỏ nàng như thế!
Hắn là huynh trưởng, nhưng ngay cả việc chống cự với nữ ma đầu một chút thôi, cho dù chỉ là một giây thôi mà hắn cũng chưa từng làm được!
Trong lòng nàng biết bản năng của con người chính là như vậy, sẽ luôn hướng lợi tránh hại, nhưng Lệ Thiên Lương, kẻ này, vì sao cứ phải tàn nhẫn vạch trần chân tướng với nàng!
Vào thời điểm đó, cả người nàng như bị đóng băng, máu dường như ngừng chảy.
Trái tim lạnh buốt, từ bên ngoài lạnh đến bên trong, mỗi một tấc da tấc thịt, mỗi một mạch máu, bao gồm cả dòng máu đang chảy bên trong, đều tê cóng.
Dường như nàng đã hiểu được một đạo lý, quan hệ huyết thống không gì có thể phá huỷ nổi, nàng có thể vì phần huyết mạch này mà làm ra những việc trước đây dù đánh chết thì nàng cũng không chịu làm nhục tôn nghiêm của mình.
Nhưng đồng thời, thân tình này cũng vô cùng nhỏ bé, một giây trước bọn họ vẫn là hai huynh muội, một giây sau vì cái gọi là an toàn và lợi ích của bản thân, buộc nàng hy sinh, ngay cả ánh mắt đều không hề chớp một cái.
Sự tức giận và căm hận đã làm lu mờ đầu óc khiến nàng không còn tia lý trí nào nữa, nàng cố chấp cho rằng người khởi xướng tất cả chuyện này chính là Lệ Thiên Lương!
Cho nên, khi ở trong hình đường, khi Lệ Thiên Lương tuỳ ý đùa cợt nàng, nàng ngoài mặt bình tĩnh, không buồn không vui, giả bộ không thèm để ý gì.
Thực tế, nàng mang theo oán hận cùng bi thương thật lớn, lặng lẽ mở ra độc phấn giấu trong móng tay, thừa dịp Lệ Thiên Lương không chú ý liền rải về phía cô.
Một chút bột phấn không màu không mùi cùng móng tay, nàng che giấu cực kì sâu, một chi tiết nhỏ như thế, cho dù là lúc người cung Phù Mộng lục soát vũ khí tuỳ thân của bọn họ cũng chưa từng phát hiện ra được.
Cũng không biết khi đó Lệ Thiên Lương có trúng độc hay không, lúc luyện công có thể bị phản phệ hay không, Tuân Tố phẫn hận có chút ác ý phỏng đoán.
Sau đó, Lệ Thiên Lương để nàng ở dưới tầm mắt cô, nhốt nàng ở Cô Tâm cư, hạn chế tự do của nàng, nghĩ kĩ cũng có thể cô nhận ra được điều gì, lo nàng lại có hành động mờ ám gì khác.
Trải qua mấy ngày đêm, thời gian trôi cực kì chậm, nàng nhớ nhà, cũng nhớ phụ thân, nhưng nàng không thể trở về.
Uống rượu để giải toả nỗi buồn nhưng lại càng buồn hơn, muôn vàn nỗi lòng, nhưng vào ngày mà nàng và Lệ Thiên Lương cùng nhau uống rượu thì nàng đã quyết định cất sâu vào trong lòng rồi.
Nàng nghĩ rằng, vậy thì tuỳ theo hoàn cảnh thôi, chỉ cần chờ Tuân Nghị và Tuân Đan trở lại Tuân gia, phụ thân sẽ phái người đến cứu nàng nhỉ.
Haha, là "Nhỉ" à, ngay cả bản thân nàng cũng không chắn chắn nữa.
Kết quả, sự chờ đợi đó lại là tin tức mà Lệ Thiên Lương mang đến cho nàng, sự tuyệt vọng thấu trời, tan nát cõi lòng ấy, lại một lần nữa dập tắt tia lửa hy vọng nhỏ nhoi mà nàng mới vừa đốt lên.
Phụ thân tuyên bố với toàn bộ võ lâm giang hồ, trục xuất nàng ra khỏi nhà, nói nàng là phản đồ của chính đạo, tay sai của ma đạo...
Ồ, đều là chính phụ thân nàng nói đó.
Phụ thân của nàng, khi nàng còn là một đứa trẻ, nàng đã vô cùng tôn kính, ngưỡng vọng nhìn ông.
Nhưng rõ ràng nàng không có làm chuyện gì cả, vì sao vô duyên vô cớ gặp phải kiếp nạn này?
Trời cao không phân tốt xấu, cớ sao lại đối xử với nàng như vậy chứ? Tại sao lại như vậy!
Còn Lệ Thiên Lương kia, lòng cô thực sự ngoan độc, vì sao còn muốn đem kết quả tàn khốc như thế nói cho nàng!
Tuân Tố cảm thấy, trái tim có thứ gì đó đè nặng, "răng rắc" một tiếng toàn bộ đều vỡ vụn.
Lúc ấy, sau khi Lệ Thiên Lương rời đi, nàng giữ chặt lấy tấu chương vô lực ngã ngồi xuống đất.
Nước mắt đã sớm ngừng, khoé mắt nàng có chút khô khốc, lòng có chút khó chịu, nhưng dù có như thế nào thì nàng cũng khóc không nổi nữa rồi.
Nàng đã nhiều lần nhớ lại, bao nhiêu năm trôi qua, từ thời thơ ấu khi nàng trở lại căn nhà đó trở đi, không ai yêu nàng, cũng không ai thương xót nàng.
Trong nhà này không một ai, không một ai có thể cho nàng sự ấm áp, càng không ai có thể thông cảm cho sự cô lập của nàng.
Nàng từng hy vọng phụ thân có thể đem tình yêu dành cho Tuân Đan chia cho nàng một ít, dù chỉ là một phần mười cũng được nữa, cho dù là một chút quan tâm, một câu hỏi thăm tuỳ ý, nàng đều có thể vui vẻ cả tháng trời...
Nhưng không! Từng ngày lại từng ngày, phụ thân của nàng ngày càng lạnh nhạt với nàng hơn.
Hạ nhân ăn bớt chi tiêu ăn mặc của nàng, nàng im lặng chịu đựng. Nàng bị chủ mẫu khi dễ, trong ngày tuyết rơi dày đặc bị tỳ nữ ấn đầu xuống ao nước đang kết băng làm nàng sặc nước, nàng cũng lặng lẽ nhịn. Huynh trưởng nàng cùng gã sai vặt phía sau hắn thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên nhìn Tuân Đan tát nàng mấy chục cái...
Tất cả mọi thứ, nàng đều yên lặng chịu đựng...
Nàng chưa bao giờ phản kháng, cũng chưa từng tranh giành gì cả.
Nàng nghĩ rằng chỉ cần nàng như vậy, bọn họ không nhìn thấy được sự phản kháng của nàng, sẽ cảm thấy nàng là một người nhu nhược, không hề thú vị, rồi cũng sẽ đến lúc thu tay lại.
Nhưng sự thật thì sao? Họ lại càng thêm quá đáng hơn, chuyện xảy ra ngày một nghiêm trọng hơn.
- ------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Những chương này sẽ dần dần tiết lộ một số chuyện, xem sẽ rất khó chịu.
Tuân Tố vẫn rất thảm, rốt cuộc không chịu nổi áp bách muốn phản kháng, chỉ là đối tượng phản kháng đưa ra có chút sai lầm.
Suy cho cùng, Lệ Thiên Lương chỉ châm ngòi đốt lửa trong lòng nàng, giết nhau yêu nhau, chương sau cô liền biết thân phận của Tuân Tố.
Tuân Tố bởi vì thân thế cùng trải nghiệm từ nhỏ, khát vọng tình yêu thương, cũng nguyện ý chịu uỷ khuất, càng nguyện ý vì bọn họ trả giá, nhưng dần dần nàng phát hiện, đám người nhà kia làm cho nàng rất thất vọng.