Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 159



"Quân trưởng hôm nay như thế nào lại không ra tập thể dục buổi sáng a?" 
Từ khi Thẩm Lãng quay trở lại quân khu đến giờ, bọn họ không còn nhìn thấy bóng dáng của quân trưởng nhà mình ở sân thể dục nữa. Thẩm quân trưởng bình thường chính là gió mặc gió, mưa mặc mưa! Mặc kệ tình huống như thế nào đều sẽ đúng giờ tập thể dục buổi sáng, y về nhà có kiên trì tập thể dục hay không bọn họ không biết, nhưng khi ở quân khu, y chính là người siêng năng chăm chỉ tập thể dục nhất a! Hôm nay như thế nào cả buổi đều không có nhìn thấy người a?
"Ngốc tử! Phu nhân đang ở đây, quân trưởng sao có thể lên tập thể dục buổi sáng?" 
Lý Kiến Chí cười mấy người ngốc tử này! Cũng không phải là tiểu thanh niên ngây thơ nữa, chuyện này còn ngớ ngẩn! Thật là không hợp ý nhau cũng không sợ mất mặt!
"Lần trước phu nhân tới, quân trưởng không phải cũng lên tập thể dục buổi sáng sao?" Lần trước là hai người cùng nhau tới.
"Lần trước chân của phu nhân không có bị thương a! Hiện tại phu nhân hành động không tiện, quân trưởng như thế nào sẽ để cho phu nhân một mình ở trong ký túc xá nha?"
"Thì ra là thế! Được rồi! Không hàn huyên nữa, chúng ta nhanh lên đi! Chút nữa còn phải thi đấu!" 
"Đúng rồi! Quách sư trưởng rượu tỉnh chưa?"
"Tỉnh cái gì mà tỉnh! Người đã được đưa đến bệnh viện quân khu rồi!" Chính ủy Đỗ Trường Phong tức giận liếc mắt trừng La phó quân trưởng.
"A? Đưa đến bệnh viện?! Nghiêm trọng như vậy?!" 
"Tối hôm qua đã đưa đi rồi! Say quá nghiêm trọng! Tôi nói các cậu như thế nào liền không nói cho hắn hai chữ phu nhân chính là từ cấm a! Lần trước lão Cao bị giáo huấn còn chưa đủ thảm có phải hay không?"
"Tôi cho rằng hắn biết phu nhân quân trưởng là nam, ít nhiều thì cũng sẽ biết hỏi thăm một chút có cấm kỵ gì đó không! Chuyện lần trước toàn quân chúng ta có ai không biết a? Lâu tư lệnh cũng đã từng nói, không nên đi trêu vị tổ tông sống này, tôi có biết là lá gan hắn lại lớn như vậy đâu, còn dám kêu phu nhân?!" 
Lý Kiến Chí xúc động muốn động thủ đánh người cũng có! Như thế nào nòng cốt từ quân khu khác đào qua đây lại không có đầu óc như vậy?! Đều biết quân trưởng tức phụ nhi là nam, chẳng lẽ liền không biết hỏi nhiều một câu? Đều biết phu nhân lần trước phá kỷ lục xạ kích của quân khu, như thế nào liền không hỏi một chút nguyên nhân của trận đấu đó!? Cái này là tự mình tìm chết! Trách được ai?
"Hẳn là không có chuyện gì lớn đi? Nếu như say đến chết, chuyện này có chút quá độ a?!"
"Không chết, nhưng hẳn là hắn có thể chịu được! Thật không biết hắn khờ thật hay giả! Phu nhân nói cái gì liền nghe cái nấy! Còn ngốc hề hề uống đến cao hứng như vậy! Thật là!" 
Đỗ Trường Phong lắc đầu, bọn họ cũng đều biết Đường Mộ đó là phát cáu, vì cái gì ngốc tử kia không có một chút cảm giác Đường Mộ là cố ý chuốc say hắn a?!
"Chuyện này phỏng chừng là sẽ truyền đến tới tai tư lệnh rồi đi?"
"Truyền liền truyền thôi! Vừa lúc lại lập một cây cọc tiêu, lại có người chết ở hai chữ "phu nhân", tôi cũng chỉ có thể nói này không phải ngốc, mà là não tàn!" 
Lý Kiến Chí cười đến khoe khoang. Hiện tại trong tập đoàn quân C người trâu nhất không phải là bọn họ, mà là quân trưởng phu nhân vĩ đại của bọn họ a!
"Quân trưởng của chúng ta đã trâu như vậy rồi mà lại còn có một phu nhân bưu hãn như vậy a!"
"Ha hả! Quân trưởng của chúng ta thế này đã đủ nổi danh rồi đi!"
"Mọi người đoán xem nếu phu nhân mà biết thì sẽ có phản ứng như thế nào?"
"Ai biết..."
Thẩm Lãng mới vừa nằm xuống được một chút, cảnh vệ tham mưu liền tới gõ cửa phòng.
Đường Mộ hiện tại ngủ đến một chút phản ứng cũng không có. Hắn bị người kia lăn lộn cả một đêm, lúc này phỏng chừng có sét đánh cũng không đánh tỉnh hắn được! Tiếng đập cửa vừa mới vang hai tiếng, Thẩm Lãng liền từ trên giường xoay người lại, nhanh chóng xuống giường chạy tới mở cửa.
"Có việc gì?"
Thẩm Lãng tay chân cực kỳ nhanh mở cửa ra, tay của cảnh vệ tham mưu vừa muốn gõ cửa thì thấy sắc mặt trưởng quan nhà mình đã xuất hiện ở phía sau cửa, cảnh vệ tham mưu có chút ngượng ngùng thu hồi tay: 
"Báo cáo quân trưởng! Lâu tư lệnh để cho tôi tới thông tri ngài một tiếng, nơi thi đấu là sư đoàn 126 tại tập đoàn quân C, nói ngài nhất định phải đúng giờ trình diện!" Bị Thẩm Lãng trừng mắt, đồng chí cảnh vệ tham mưu đang nói đến một nửa lập tức đè âm lượng của mình xuống.
Đồng chí cảnh vệ tham mưu đáng thương này đi theo Thẩm Lãng mấy năm chưa từng bị quân trưởng đại nhân sáng sớm trừng mắt, tiểu tâm can thật lạnh a! Hắn vì cái gì mới sáng sớm phải bị cấp trên đá tới làm chuyện này?! Hiện tại quân trưởng phu nhân cũng đang ở đây, quân trưởng người ta khẳng định là đang luyến tiếc không muốn để phu nhân ở nhà một mình, vì cái gì hắn phải tới gõ cửa a?!
"Nói nhỏ thôi! Tôi đã biết!" 
Thẩm Lãng nhìn nhìn tiểu tổ tông trong phòng không có bị người bên ngoài làm cho tỉnh dậy liền quay đầu đè thấp thanh âm trả lời.
Cảnh vệ tham mưu nhận được câu trả lời của quân trưởng nhà mình rồi liền nhanh chóng cúi chào một cái quân lễ, xoay người bước nhanh rời khỏi ký túc xá của Thẩm lãng.
Thẩm Lãng đóng cửa về phòng nhìn thoáng qua bảo bối đang nằm trên giường không tiếng động thở dài, đi tới mép giường, dịch dịch chăn cho Đường Mộ: "Tiểu tổ tông, em ngủ đi, anh đi một chút sẽ về!"
Trả lời lại y chính là thanh âm nho nhỏ của Đường Mộ.
Thẩm Lãng đi rửa mặt, sau đó thay đổi một thân thường phục, trước khi đi lại nhìn thoáng qua tiểu tổ tông ngủ đến không biết trời trăng mây gió gì ở trên giường, nhẹ chân rời khỏi ký túc xá.
Thẳng đến khi xuống lầu, Thẩm Lãng nhìn thời gian mới giương giọng kêu: "Cảnh vệ viên!"
"Có!" Cảnh vệ viên chạy chậm lại đây đứng thẳng cúi chào.
"Chuẩn bị phi cơ trực thăng, gọi chính ủy cùng tham mưu trưởng tới đây!"
"Vâng!"
"Còn có, phái người lên canh giữ trên lầu, phu nhân có chuyện gì lập tức gọi điện thoại thông báo cho tôi biết."
"Vâng!"
Cảnh vệ viên rất muốn nói: Kỳ thật quân trưởng! Cái xưng hô phu nhân này còn không phải là di lão nhân gia ngài đi đầu sao? Tại sao mỗi lần xui xẻo đều là người khác a?!
Thẩm Lãng mới vừa đi hai bước lại hỏi: "Quách sư trưởng thế nào?"
"Báo cáo quân trưởng! Nghe nói tối hôm qua Quách sư trưởng được đưa tới bệnh viện quân khu!" Hiện tại ở toàn bộ bộ tư lệnh đều truyền biết Quách sư trưởng xui xẻo kia bị phu nhân chuốc rượu tới mức bệnh viện cũng vô.
"Được đưa tới bệnh viện?! Không có chuyện gì đi?" Thẩm Lãng bị dọa một trận, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?
"Tôi đã gọi điện thoại đi hỏi qua một chút, không có chuyện gì lớn, chỉ là bị trúng độc cồn nhẹ! Bác sĩ nói vừa vặn khống chế đến giới hạn, nếu uống nhiều thêm một ly nữa có khả năng xảy ra chuyện lớn!" 
Cảnh vệ viên cũng đổ mồ hôi thay Quách sư trưởng, nếu như ông ấy uống nhiều một chút nữa, chuyện này phu nhân chắc chắn sẽ bị rắc rối lớn, quân trưởng cũng sẽ không thoát được có liên quan!
Thẩm Lãng khóe miệng khó có thể khống chế hơi hơi run rẩy! Y nhớ không lầm là vừa vặn uống tới thời điểm đó, tiểu tổ tông đã kêu ngừng! Trước khi tiểu tổ tông kêu dừng lại, không cần phải tiếp tục rót, hắn chính là cười cười tiếp tục rót! Mấy ly sau đó mới kêu dừng lại, còn kiên quyết không cho phép uống nữa! Sau đó tiểu tổ tông còn bảo y tìm người đưa Quách sư trưởng về, còn nói nhất định phải để mắt tới người này! Đúng rồi, trên đường còn hỏi bọn họ là nơi này cách bệnh viện có xa không nữa!? Tiểu tổ tông không phải là tính kế...
Thẩm Lãng nhanh chóng tiêu diệt cái ý nghĩ vừa rồi của mình. Là mình suy nghĩ nhiều rồi! Nhất định là mình suy nghĩ nhiều rồi! 
Nhưng mà sự thật chứng minh chuyện này thật đúng là không phải do Thẩm Lãng suy nghĩ nhiều! Khi Thẩm Lãng hỏi Đường Mộ về chuyện này, tiểu tổ tông còn rất bình tĩnh mà trả lời lại y một câu "Nếu không giáo huấn như vậy, hắn làm sao có thể ghi nhớ!". Say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng đủ để hắn nhớ kỹ hai chữ phu nhân này không phải để hắn có thể tùy tiện gọi như vậy!
Thẩm Lãng sau khi nghe được liền hạ quyết tâm, đời này làm cái gì đều không nên đi trêu tổ tông sống này!
____________
Khi phi cơ trực thăng của Thẩm Lãng hạ cánh xuống sân thi đấu, những người dự thi đều đã có mặt, nghiêm túc đứng thành những hàng thẳng tắp. Rất nhiều binh đều là lần đầu tiên nhìn thấy Thiết huyết quân trưởng trong truyền thuyết. Cho dù bọn họ biết quân trưởng còn rất trẻ, nhưng mà tận mắt chứng kiến lại là một mảnh chấn động.
Dưới đài binh lính mỗi người đều là nhiệt huyết mênh mông. Quân trưởng của bọn họ tuổi còn trẻ như vậy đã có thể leo tới vị trí này, đúng là cường hãn dị thường. Nhưng mà câu đầu tiên mà Thẩm quân trưởng nói ra liền làm bọn họ phát ngốc.
"Nhìn dáng vẻ của mọi người trông rất có tinh thần, cũng không biết lúc chân chính đánh giá thực lực còn có dáng vẻ tinh thần này hay không!"
Một đám binh lính tinh thần phấn chấn vừa nghe câu nói đầu tiên của Thẩm Lãng thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ. Người này không phải quân trưởng đi?! Có trưởng quan nào câu nói đầu tiên liền đi đả kích thuộc hạ của mình như quân trưởng của bọn họ không?
"Có tin tưởng đè bẹp bọn họ không?"
"Có!" 
Một tiếng hô đồng thanh xông thẳng lên tận trời. Đúng rồi! Bá đạo và bưu hãn như vậy mới là "Thiết huyết quân trưởng" trong truyền thuyết chứ!
"Tôi không muốn nói những lời vô nghĩa, chỉ muốn nói một câu. Nhiệm vụ hôm nay là đè bẹp bọn họ! Làm cho bọn họ không còn dám kiêu ngạo nữa, như thế nào?"
Binh lính ở phía dưới một mảnh kích động, tinh thần cường hãn ủng hộ khác người như vậy, bọn họ chính là chờ một câu này của quân trưởng, vậy là đủ rồi!
"Đè bẹp bọn họ! Đè bẹp bọn họ!" Thanh âm quanh quẩn, thật lâu không dứt.
"Quân trưởng của chúng ta thật là một câu cũng có thể đè đẹp được thiên ngôn vạn ngữ của người khác nha!" Tham mưu trưởng thấp giọng cười nói với Chính ủy Đỗ Trường Phong.
"Đây là nhân cách mị lực! Ông cho rằng người tùy tùy tiện tiện đều có thể một câu chấn động toàn trường sao?" 
Trên người Thiếu tưởng quân trưởng mới ba mươi ba tuổi này có một loại mị lực làm người khác không khống chế được muốn tin tưởng, mị lực tin phục!
"Này tôi đương nhiên tin tưởng!"
"Hài tử Thẩm gia đích xác thật không giống nhau a!"
"Năm đó lão thủ trưởng có phải hay không cũng có loại mị lực này a?" Lão thủ trưởng đương nhiên chính là Thẩm lão gia tử!
"Đúng vậy! Trên người người Thẩm gia đều có một loại nhân cách mị lực nói không nên lời!"
"Kỳ diệu như vậy?"
"Đúng vậy a! Người Thẩm gia......."