Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 160



"Nha nha! Đây không phải là Thẩm đại quân trưởng bận rộn không thấy người của chúng ta hay sao?" 
Thấy Thẩm Lãng, Lâu Chính Dương liền nhịn không được khai đao. Mấy người quân trưởng và chính ủy tham mưu trưởng đi phía sau mỗi người đều che miệng khống chế ý cười.
"Tư lệnh! Ngài không phải thấy chúng tôi rồi sao?" 
Thẩm Lãng một chút cũng không cho là vậy! Thần sắc nhàn nhạt, giữa mày thậm chí mang theo ý cười! Y hiện tại cả ngày đều là hạnh phúc cùng thoải mái, Tư lệnh đây là ghen ghét y hạnh phúc!
"Hừ hừ! Nếu không phải tôi mỗi ngày đều gọi hơn mười cuộc điện thoại, tôi đi đâu gặp người a? Thẩm quân trưởng nói có đúng không?!" 
Lâu Chính Dương mỗi lần nhìn Thẩm Lãng lại cảm thấy tức lộn ruột. Cái tên tiểu hỗn đản này như thế nào cứ như vậy tới lăn lộn hắn a?! Hắn khi đó cũng không lăn lộn như vậy với lão gia tử đi? 
"Tư lệnh ngài nói đùa! Này không phải là do trong nhà có việc gấp hay sao? Phép nghỉ của tôi chính là do ngài phê a!" 
"Đúng vậy! Xin nghỉ! Thanh bá vương giả! Có bản lĩnh thì đừng dựa vào vị tôn đại thần nhà cậu a!" 
Cái tên tiểu hỗn đản này vì xin nghỉ được nhanh chóng mà trực tiếp gọi cho ân sư của hắn, Thẩm gia lão thủ trưởng trực tiếp xuất quân. Có ai xin nghỉ như y sao?
"Tôi đây cũng là vì cháu dâu ngoan của vị tôn đại thần nhà chúng tôi a! Lão gia tử giao đãi, phải chiếu cố tốt cho cháu dâu ông, nếu vị kia ra một chút gốc rạ, nhất định sẽ đem tôi diệt sạch sẽ a! Tôi đây không phải cũng là bị buộc sao? Tư lệnh, ngài biết đầu năm nay một khi có tức phụ nhi liền không có nhi tử, này là có cháu dâu rồi tôn tử đều bị vứt ra sau đầu. Cháu dâu bảo bối của lão gia tử nhà chúng tôi mà có xảy ra chuyện gì, ông ấy nhất định sẽ xử đẹp tôi đó! Bằng không địa vị của tôi trong nhà cũng đừng mơ mà có chỗ để ngồi!"
Thẩm Lãng vẻ mặt bất đắc dĩ, y cũng là bị ép buộc có được không?
"Đi tìm chết! Cái tên nhãi con này! Lão tử còn không biết cậu! Cậu nếu là ở Thẩm gia không có địa vị, tên lão tử liền viết ngược!" 
Lâu Chính Dương cũng mặc kệ chỗ này là chỗ nào, trực tiếp khai đao. Ông đã gặp qua nhiều người không biết xấu hổ, nhưng là không biết xấu hổ như này đúng là chưa từng thấy qua.
"Tư lệnh! Ngài chính là quân khu trưởng quan nha! Ngài muốn ở trước mặt các trưởng quan khác ném mặt mũi của tôi đi nơi nào a!" 
Kỳ thật người đi theo Lâu Chính Dương cũng biết Thẩm Lãng là tôn tử bảo bối của ân sư Lâu tư lệnh, là con trai của chiến hữu của Lâu tư lệnh. Cũng biết vị thiếu tướng này không phải dựa vào bất kì cái cạp váy nào mới lăn lộn lên cái chức vị này, biết Thẩm Lãng dám đánh dám đua, một đường biên cảnh liền làm cho bọn trùm buôn thuốc phiện khiếp đảm, bất luận là sát thủ y cũng dám lên!
"Tôi nói a, Thẩm quân trưởng liền nói hai câu dễ nghe đi! Tư lệnh tốt xấu gì cũng phá lệ vì cậu phê chuẩn hai tháng phép nha!" 
"Tôi đây là tình huống đặc thù a! Hiện tại trong quân lại không có việc gì lớn, phép của tôi từ mấy năm nay đều đem ra dùng hết, như thế nào bây giờ lại trở thành ân huệ của Tư lệnh a?" Thẩm Lãng không phục đáp trả.
"Vậy hiện tại lão tử thu hồi kỳ nghỉ của cậu, hiện tại trong quân có việc vô cùng nghiêm trọng, lập tức bác bỏ kỳ nghỉ của cậu. Lập tức trở về đơn vị!"

"Đừng! Thúc! Tư lệnh! Con chỉ đùa một tí thôi mà! Thật sự chỉ là đùa giỡn một chút! Con sai rồi còn không được sao?!" 
Vừa nghe Lâu Chính Dương muốn thu hồi kỳ nghỉ của mình, Thẩm Lãng lập tức liền không làm ầm ĩ! Vui đùa cái gì vậy! Tiểu tổ tông lập tức sẽ bắt đầu phục hồi, nếu bây giờ mà y không ở bên cạnh tiểu tổ tông làm sao mà y chịu nổi?
"Tôi quản cậu đi tìm chết! Chính ủy, đem chuyện này nhớ kỹ, trở về lập tức hạ phát mệnh lệnh đến quân bộ tư lệnh tập đoàn quân C mệnh lệnh này, Thẩm quân trưởng lập tức thu trở về bộ đội!" 
"Thúc! con sai rồi! Con thật sự biết sai rồi! Thúc không cần làm vậy có được không? Thúc! Chân vị kia nhà con còn muốn làm hồi phục a, phép này con không thể thu hồi được a!"
"Giờ mới biết sai? Chậm rồi!"
"Tư lệnh! Ngày đây chính là muốn lăn lộn con có đúng không?" 
"Ai dám lăn lộn cậu? Đây là quy định!"
"Vậy được rồi! Trận thi đấu hôm nay lão nhân gia ngài chậm rãi xem đi! Thắng thua gì đó ngài tự mình quản! Con trở về quân bộ tư lệnh! Cùng lắm là cho Mộ ở quân bộ tư lệnh làm trị liệu phục hồi! Tham mưu trưởng!" Thẩm Lãng quay đầu cao giọng gọi tham mưu trưởng đang cách đó không xa.
Tham mưu trưởng nhanh chóng chạy tới: "Tư lệnh! Quân trưởng, ngài có chuyện gì sao?" 
"Chuẩn bị phi cơ trực thăng, chúng ta trở về quân bộ tư lệnh! Trở về giúp tôi chuẩn bị giấy xin điều chức!" 
Nơi này không thu lưu thì nơi khác chắc chắn sẽ thu lưu! Vậy thì xin điều tới quân khu của nhị thúc đi! Nơi đó đều là người trong nhà, có khi sẽ mở cửa sau một chút cho tiểu tổ tông!
"A?! Điều chức?!" Đây là làm sao a?!?
"Đúng vậy! Điều chức! Tôi muốn thân thanh điều chức!" 
Thẩm Lãng cũng không thèm nhìn tới Lâu Chính Dương phía sau đã bị chọc giận tới ý muốn giết người cũng có!
"Thẩm Lãng! Con dám――"
________________
Quân khu thi đấu tiến hành rất thuận lợi, Thẩm Lãng vẫn luôn bị giữ lại sân thi đấu mãi cho đến 12 giờ trưa.
Thẩm Lãng đứng ở dưới ánh nắng chói chang, liên tiếp nhìn thời gian.
"Ngượng ngùng! Tôi đi gọi điện thoại một chút!" 
Rốt cuộc Thẩm Lãng cũng nhịn không được nữa. Bây giờ đã là mấy giờ rồi mà tiểu tổ tông còn chưa gọi điện thoại tới cho y? Không phải là người còn đang ngủ đi? Tiểu tổ tông là bị y dày vò nguyên một đêm, buổi sáng cái gì cũng không ăn, hiện tại đã là giữa trưa, hắn còn không có đói bụng sao?
"Thẩm quân trưởng đây là làm sao vậy?" 
Trưởng quan quân khu Tây Nam thấy thần sắc nóng nảy của Thẩm Lãng, rất là kinh ngạc hỏi. Thiếu tướng trẻ tuổi này không phải từ trước đến nay đều là việc gì cũng sẽ bình tĩnh sao? Bộ dáng này cùng những lời đồn đãi không giống nhau a!
"Thẩm quân trưởng trong nhà có chút chuyện, không có gì!" 
Lâu Chính Dương bị tức giận thiếu chút nữa đứt hơi nói một câu liền rời đi. Đi tới phía trước nói rõ muốn Thẩm Lãng phải ở chỗ này trấn thủ! Mọi người ở đây cũng không biết đã xảy ra chyện gì, chỉ biết trong nhà Thẩm quân trưởng có việc!
"Như vậy a!"
"Ân..."
Thẩm Lãng trực tiếp gọi thẳng tới điện thoại của Đường Mộ, lúc đi y có đem điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường, còn đem âm thanh bật lớn. Nhưng là Thẩm Lãng gọi tám lần mà điện thoại vẫn không có ai bắt máy. Đây là làm sao vậy? Không có việc gì đi!
Thẩm Lãng sốt ruột không thôi, lại gọi điện thoại cho trạm cảnh vệ. 
"Alo! Xin chào! Đây là trạm cảnh vệ, ngài tìm vị nào?"
"Tôi là Thẩm Lãng!"
"Quân trưởng!" 
Đồng chí cảnh vệ viên tiếp điện thoại sửng sốt. Quân trưởng đây là làm sao vậy? Lòng nóng như lửa đốt! Quân trưởng như thế nào còn trực tiếp gọi tới trạm cảnh vệ?
"Phu nhân đâu? Các cậu có đi xem qua không? Phu nhân có tỉnh không? Đã ăn cái gì chưa?" Thẩm Lãng vội vã dò hỏi.
"A! Quân trưởng! Ngài đừng nóng vội, chúng tôi lập tức đi xem, phu nhân vẫn luôn không tỉnh, ngủ thật sự sâu, chúng tôi chính là muốn xin chỉ thị ngài có muốn đánh thức phu nhân hay không, bởi vì buổi sáng phu nhân cũng không có ăn cái gì cả!" 
"Vẫn luôn không tỉnh? Các cậu đi vào xem qua sao?"
"Mười phút trước kia tiểu gì đó vừa mới đi xem qua, hắn nói phu nhân ngủ thật sự rất sâu."
"Được rồi! Tôi đã biết!" 
Thẩm Lãng bực bội cắt đứt điện thoại, trái lo phải nghĩ đều không yên tâm! Đường Mộ trong khoảng thời gian rất kén ăn, muốn ăn cùng ăn uống trở nên rất kém cỏi, đau dạ dày khi thì phát tác! Không được! Y vẫn là phải đi về nhìn xem mới được! Mệnh lệnh của lão nhân kia chính là vì cho hả giận, hiện tại là phu nhân nhà mình mới là lớn nhất!
"Tham mưu trưởng! Tôi có việc gấp phải đi trước, anh thay tôi ở chỗ này trấn thủ, khi nào có kết quả thi đấu lập tức báo lên cấp trên! Cứ như vậy đi! Tôi đi trước một chút!" 
Thẩm Lãng vô cùng lo lắng nói xong, xoay người liền đi!
"Tôi cho rằng ngài đã không nhịn được từ sớm rồi." Tham mưu trưởng lắc đầu! So với hắn dự tính còn nhiều hơn một tiếng đồng hồ! Không tồi!
Thẩm Lãng dưới chân một cái loạng choạng! Tham mưu trưởng nhà mình muốn nói mình sớm nên chạy? Con mẹ nó! Hắn đây là phát điên rồi đi!
"Quân trưởng! Đừng nóng vội! Người cũng sẽ không chạy a!" Quân trưởng phu nhân chân hiện tại không thể chạy không thể nhảy, có thể đi đâu a? 
Thẩm Lãng vẫy vẫy tay, nhấc chân liền chạy! Hiện tại y chỉ muốn đi nhìn xem tiểu tổ tông mới có tính toán! Bằng không nói cái gì đều uổng phí!
Phi cơ trực thăng trực tiếp ngừng ở bãi đât trống trước ký túc xá của Thẩm Lãng, phi cơ vừa mới chạm đất, Thẩm Lãng liền mở cửa ra, nhảy xuống liền chạy, một đường chạy như bay lên lầu!
"Quân trưởng?!" 
Như này không phải là quá nôn nóng rồi hay sao? Trực thăng còn chưa có dừng hẳn a! Đây là lửa thiêu mông sao? Chạy trốn nhanh như vậy?
Thẩm Lãng một đường tựa như cơn lốc thổi quét mà chạy! Tới trước cửa rồi quay đầu phân phó cảnh vệ viên đi phía sau mình: "Cậu tới nhà ăn chuẩn bị một chút đồ ăn thanh đạm cho phu nhân đi!"
"Vâng!" Cảnh vệ viên vừa nghe lệnh liền chạy xuống lầu, thẳng đến nhà ăn chuẩn bị đồ ăn cho phu nhân nhà mình.
Thẩm Lãng bình ổn hô hấp của mình một chút, điều chỉnh đến không sai biệt lắm mới tay chân nhẹ nhàng mở cửa. Quả nhiên thấy tiểu tổ tông vẫn ngủ tại vị trí khi sáng trước khi y ra cửa. Nhưng mà khi Thẩm Lãng đi, mặt Đường Mộ ngủ hướng về bên trong, hiện tại là mặt hướng cửa mà ngủ, vẫn là cái tư thế ngủ kia, cuộn tròn thân thể, che chặt thân hình không lộ đầu, chỉ để lộ ra ngoài mấy sợi tóc mềm mượt.