Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 161



Thẩm Lãng vào phòng, phát hiện trong phòng máy lạnh đã được mở, y liền hiểu tại sao bên ngoài ba mươi mấy độ, trong phòng còn có thể trùm chăn! Mấy tên tiểu tử kia vẫn là biết chuyện này a! Thẩm Lãng vứt bỏ mũ trên xuống, cởi bỏ cà vạt gọi tiểu tổ tông nhà mình dậy. 
"Tiểu heo lười! Bây giờ là mấy giờ rồi? Còn không mau dậy?" 
Thẩm Lãng tới gần mép giường, kéo chăn ra, lộ ra bên trong tiểu tổ tông nhà mình ngủ như một con heo lười! Thẩm Lãng vào nhà động tĩnh tuy rằng không lớn nhưng cũng có động tĩnh, chăn đều kéo ra rồi mà tiểu tổ tông cư nhiên không có chút nào phản ứng? Như này cũng không phải là ngủ quá sâu đi?
Thẩm Lãng hơi hơi chợt lóe thần, tiểu tổ tông này...
Bóng ma khủng bố làm Thẩm Lãng theo bản năng duỗi tay đi thăm dò hơi thở của Đường Mộ, hô hấp bình thường! Là y nghĩ nhiều rồi! Y là bị cái tên tiểu tổ tông này đem lá gan dọa nhỏ lại!
"Dậy! Dậy nào! Tiểu tổ tông! Không ngủ nữa!" 
Không phải là Thẩm Lãng nghi thần nghi quỷ, lần trước chính là đang bình thường, bọn họ đang ngủ, y tưởng tiểu tổ tông ngủ đến quá sâu, nếu không phải là Bạch Vân Sơn lại đây kiểm tra phòng, Đường Mộ ngủ thiếu chút nữa là ngủ luôn! Làm cho hiện tại lúc nào Đường Mộ ngủ đến quá sâu, y luôn lo sợ trong lòng.

Đường Mộ hơi hơi ưm một tiếng, vứt tay Thẩm Lãng đặt trên người mình ra, xoay người tiếp tục ngủ! Vì ngủ hắn có thể không ăn cơm, tối hôm qua hắn vốn dĩ không được ngủ, càng không cần phải nói, hắn bị cái tên này điên cuồng lăn lộn cả một đêm! Hiện tại hắn mà dậy chính là muốn cái mạng nhỏ này của hắn a!
Thẩm Lãng mặc dù đau lòng phu nhân nhưng cũng không cho phép Đường Mộ ngủ tiếp, mười tám loại thủ đoạn cũng đem ra dùng để đánh thức phu nhân dậy. Khi cảnh vệ viên đem cơm trưa lên, Đường Mộ mới bị làm phiền đến tỉnh. Thẩm Lãng vừa nhìn thấy cảnh vệ viên đem cơm lên mới phát hiện mình chưa ăn cơm nên đành để đồng chí cảnh vệ viên xuống nhà ăn một lần nữa để lấy cơm giúp mình.
"Anh xác định không phải là anh vừa mới ra cửa cũng không có bị đập đầu đi?" 
Đường Mộ nằm ở trên giường căm tức nhìn tên nam nhân giữa trưa chạy về lăn lộn không cho hắn ngủ nữa kia, hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống cái tên hỗn đản này! Lăn lộn hắn cả một đêm rồi thì thôi đi! Hiện tại còn không cho hắn ngủ nữa! 
"Tiểu tổ tông, em thật là không có lương tâm a! Anh từ thật xa chạy về gọi em dậy ăn cơm, em cư nhiên lại nói anh bị đập đầu? Em, cái vô tâm gan tiểu hỗn đản này! Có người như em vậy sao?" 
"Ai nhờ anh? Lão tử đang ngủ ngon giấc, ai nhờ anh trở về? Muốn lăn liền lăn đi!" 
Đường Mộ một tay đem chăn kéo lên đầu che lại kín mít, chuẩn bị ngủ lại.
Thẩm Lãng một tay đem chăn lột xuống dưới: "Tiểu tổ tông! Anh chính là sợ em bị đói, tung ta tung tăng chạy về đây, em nói như vậy thật đúng là đả thương người a!" 
Thẩm Lãng trực tiếp đem người trên giường bế lên ôm vào trong ngực, vẻ mặt ai oán.
"Buông tay, em muốn đi ngủ!" 
Đường Mộ trên người sức lực nửa phần cũng không có, nằm dựa vào ngực Thẩm Lãng cũng không muốn tránh, dứt khoát mềm mại dựa vào trong lồng ngực Thẩm Lãng. Vì tên hỗn đãn này mà hắn ngủ tới giờ này vẫn không có sức!
"Dậy ăn rồi ngủ tiếp có được không!"
"Không ăn! Không đói!" Hắn hiện tại chỉ muốn ngủ, ăn cơm? Chờ hắn tỉnh ngủ lại nói!
"Em đã mệt cả một đêm rồi, lại thêm buổi sáng không ăn cái gì, còn không đói bụng? Dạ dày không đau đúng không?" 
Bụng rỗng thời gian dài như vậy còn làm loại vận động nhi đồng không thể xem trong thời gian lâu như vậy mà không đói bụng? Làm sao có thể?!
Nói tới điều này, Đường Mộ liền mở mắt ra nhìn Thẩm Lãng cười lạnh: 
"Anh mỗi lần làm đều một hai muốn làm tôi chết luôn anh mới vừa lòng có đúng hay không? Tương lai bác sĩ nói tinh tẫn thân vong anh mới vừa lòng có phải hay không?"
Đường Mộ vừa nói đến liền tức giận, tên hỗn đản này việc gì cũng tốt, duy chỉ chuyện lăn giường là không có tiết chế! Mỗi lần lăn giường đều lăn lộn hắn đến chết đi sống lại! Này là sức lực đều dùng hết ở trên người hắn có phải hay không?
"Không có! Tiểu tổ tông! Này có thể coi như là em bình thường thiếu vận động, em nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!" Thẩm Lãng đứng đắn lắc đầu.
"Lão tử nơi nào thiếu vận động?!" 
Mỗi lần làm người bị vận động là hắn có được không! Người vận động chân chính chính là tên hỗn đản này!
"Tiểu tổ tông, em có tập võ nha, tố chất thân thể nên vượt qua thử thách mới đúng. Chính là em nói em tối hôm qua hôn mê vài lần nha! Cái này cũng chưa tính là thiếu vận động?"
"Lăn! Thẩm Lãng! Anh muốn chết có phải không?" 
Thẩm Lãng vừa nói ra những lời này, Đường Mộ ngay cả ý muốn giết người bịt miệng cũng có! Cái tên hỗn đản này còn không biết xấu hổ mà nói? Thẩm Lãng nếu không nói hắn còn không có nhớ tới, hắn cư nhiên bị tên hỗn đản này làm hôn mê ba lần! Nhớ tới chính là sỉ nhục! Sỉ nhục! Đây chính là sỉ nhục lớn nhất đời này của hắn!
Đường Mộ vươn tay cầm lấy cái gối bên cạnh mình, không biết lấy đâu ra sức lực, mặc kệ thân mình còn đang trong tình trạng trần trụi, nhanh như chớp xoay người qua đập cho Thẩm Lãng mấy phát. Buổi sáng Thẩm quân trưởng còn khí thế động viên các binh sĩ đem các đơn vị khác đè bẹp, lúc này liền biến thành bộ dáng muốn được ăn đòn! Thẩm Lãng đã muốn bị ăn đánh tới như vậy thì Đường Mộ hắn liền thành toàn cho y đi!
Thể lực Đường Mộ liền chịu không nổi, sau vài cái đánh đến tay cũng mềm nhũn ra, hắn liền quỳ gối trên giường thở hổn hển.
"Được rồi! Được rồi! Đừng tức giận! Chúng ta đi ăn cơm nhé!" 
Nhìn Đường tiểu tổ tông không sai biệt lắm đã ngừng nghỉ, Thẩm Lãng vẫn là ngoan ngoãn đi lại ôm người lên. Sau khi xảy ra chuyện hắn đã rớt hơn phân nửa thịt trên người rồi, nhìn người trong lòng chỉ còn có vài cân thịt, tâm can Thẩm Lãng cũng đau muốn chết! Cái gì cũng nhường cũng sủng, Đường Mộ ở nhà dưỡng một tháng cũng không có trở về nửa lạng thịt! Cho nên khi Đường Mộ tiểu tổ tông không ăn cơm y mới khẩn trương như vậy. Đường Mộ muốn cái gì cũng đều có thể, nhất định không thể trì hoãn việc ăn cơm!
"Ăn cái đầu anh! Lão tử tức đến no rồi! Còn chỗ nào để ăn nữa?" 
Đường Mộ vẫn chưa hết giận, duỗi tay ôm Thẩm Lãng, một tay bóp mặt Thẩm Lãng một cái. Cuối cùng dứt khoát ôm vai Thẩm Lãng, ngụm một cái liền cắn xuống.
"Ai u! Tiểu tổ tông ai! Em là chó sao?!" Thẩm Lãng bị tổ tông nhà mình một ngụm cắn đến kêu ngao ngao. Tiểu tổ tông này là y yêu đến tận xương tủy rồi! Tiểu tổ tông như thế nào lại càng ngày càng dã rồi a?!
"Cho anh lăn lộn lão tử! Ai bảo anh lăn lộn lão tử! Cho anh sống tới trăm tuổi! Lần sau còn dám lăn lộn lão tử như vậy lão tử liền làm chết anh!" 
Đường Mộ cũng suy nghĩ như thế nào hắn lại không cẩn thận thuận theo nam nhân kia mà ở phía dưới như vậy! Vì cái gì mỗi một lần lăn lộn hắn xong nam nhân này còn sinh long hoạt hổ! Chính mình liền chịu tội? Nhất đáng giận chính là vì cái gì hắn lại não tàn đến mức mỗi một lần xong việc rồi mới hối hận a?! Trước đó vì sao hắn không làm gì cả?
"Được! Được! Anh nhớ kỹ! Anh sẽ nhớ thật kỹ! Lần này là vì hai tháng nay thần kinh anh luôn trong tình trạng căng chặt, vì anh quá muốn em nên anh không khống chế tốt! Thật sự là không có lần sau!" 
Thẩm Lãng cũng biết tối hôm qua mình làm có chút quá mức, nhưng mà không phải là tiểu tổ tông cũng không kêu ngừng lại sao? Hai tháng nay bọn họ này thật sự đã chịu quá nhiều! Phẫn nộ, vui sướng, kinh hách, sợ hãi, một lần lại một lần tuyệt chỗ phùng sinh.
(Tuyệt chỗ phùng sinh: đại khái là rơi vào chỗ tuyệt địa, không có lối thoát lại gặp được đường sống)
Chờ Đường Mộ rốt cuộc cũng thoát ly nguy hiểm, sống sót sau tai nạn, Thẩm Lãng chỉ có thể nhìn Đường Mộ, nhẹ nhàng hôn môi, nhẹ nhàng ôm, bọn họ ngủ ở trên một cái giường cái gì cũng làm không được, hai tháng này với y mà nói thật sự là quá khó khăn! Mỗi khi đêm về Thẩm Lãng đều sợ bản thân mình không khống chế được hung hăng ôm hắn, hung hăng mà tiến vào thân thể hắn! Nhịn hai tháng thật sự là muốn mạng của y mà!
"Lăn! Ăn cơm!" 
Đường Mộ có cảm giác là tim mình hơi hơi đập nhanh. Người nam nhân này muốn, hắn làm sao không biết, chính là bởi vì như vậy hắn mới không có ngăn cản nam nhân kia cơ hồ điên cuồng hoan ái, muốn cho y hoàn toàn thả lỏng tâm thần.
"Được rồi! Ăn cơm! Ăn cơm! Buổi tối muốn ăn cái gì? Anh hầm canh gà cho em có được không? Em xem trên người em tất cả đều là xương này! Muốn nhanh chóng phục hồi như cũ thì hải bồi bổ cho tốt!" 
Thẩm Lãng tìm một cái áo tắm dài rồi mặc vào cho Đường tiểu tổ tông, biết Đường Mộ ăn xong còn muốn ngủ nên cũng không mặc quần áo cho hắn. Mặc xong áo tắm liền bế Đường tiểu tổ tông đi ra ăn cơm.
"Anh đã ăn chưa?" 
Đường Mộ lúc này mới để ý hiện tại đã hơn mười hai giờ rưỡi, người nam nhân này tung ta tung tăng chạy về như vậy, tám phần là cũng chưa ăn cơm đi?
"Chưa, anh mới từ sư đoàn 126 trở về. Lúc nãy anh có gọi điện thoại cho em nhưng em không nghe máy nên anh chưa kịp ăn đã vội chạy trở về. Em xem nam nhân của em có tốt không?"
Thẩm Lãng đem đũa đưa cho Đường Mộ, vừa nói vừa cười hì hì ngồi ở bên cạnh nhìn hắn.

"Cút đi!" Ngoài miệng thì mắng, nhưng mà trong lòng Đường Mộ lại là một mảnh ấm áp không nên lời, trong mắt toàn là ý cười.
"Không cút! Em ở chỗ này còn muốn anh chạy đi đâu a?"
"Lăn! Lăn! Anh muốn lăn đi đâu cũng được! Nhìn anh liền không có cảm giác muốn ăn!"
"Tiểu tổ tông, em thật sự muốn làm anh thương tâm mà chết sao?"
"Bớt làm trò! Lão tử muốn ăn cơm! Anh còn không lăn đi ăn?" 
Đường Mộ đưa mắt trừng Thẩm Lãng, trong lòng Thẩm Lãng lại cảm thấy vui sướng. Tiểu tổ tông hôm nay biết quan tâm y a! Chuyện tốt a! Chuyện tốt!
"Cảnh vệ viên đi lấy đồ ăn cho anh rồi! Anh đang chờ đây! Em ăn đi, anh nhìn em ăn." 
Nhìn thế nào cũng thấy phu nhân nhà mình đẹp nhất! Tỷ như việc ăn cơm, trong quân đều là những đại lão gia ăn đến lang thôn hổ yết, có ai ăn cơm ưu nhã như tiểu tổ tông nhà y a! 
"Anh cứ như vậy mà xem lão tử ăn?" Đường Mộ phóng một cái trừng mắt tới tên nam nhân da mặt càng ngày càng dày này.
"Em ăn của em, anh xem của anh, hai chuyện này không ảnh hưởng tới nhau! Ăn đi! Ăn nhanh cả nguội, đồ ăn lạnh đối với dạ dày cũng không tốt!"
"Thẩm Lãng ――"
"Cơm của anh tới rồi!"
Tiếng đập cửa đúng lúc vang lên, Thẩm Lãng nhảy dựng lên liền đi mở cửa lấy cơm của mình.
Đường Mộ thở dài, gặp gỡ cái tên này, hắn nhận mệnh!
Thẩm Lãng vừa trở về ngồi xuống, điện thoại liền vang lên, vừa cầm lấy điện thoại liền thấy mẹ vợ gọi tới liền quay sang nhìn Đường Mộ.
"Là mẹ." 
"Mẹ gọi cho anh thì anh trả lời đi, nhìn em làm cái gì?"
Thẩm Lãng nhún nhún vai, ấn xuống nút trả lời
"Alo! Mẹ!"
"Thẩm Lãng! Xảy ra chuyện rồi!" 
Thanh âm nặng nề của Lâm Mạt Tuyết ở đầu dây bên vang lên.
______________________________
Xảy ra chuyện lớn rồiiiiiiiiiiii
>///<