Bên dưới, Hàn Tuyết vẫn ngồi lơ đãng nhấm nháp ly rượu. Đột nhiên một gã ăn mặc bảnh bao, thời thượng, tay cầm ly rượu đến cạnh Hàn Tuyết, điệu bộ ngả ngớn
"Mỹ nữ, để anh đây uống rượu với em nhé!"
"Cút đi chỗ khác" Hàn Tuyết lạnh lùng nói
"Em ngại gì chứ, muốn bao nhiêu anh đây chiều em hết." Hắn vẫn tiếp tục tiến đến gần hơn, một cánh tay giơ lên định choàng qua vai Hàn Tuyết.
"A ... " hắn chưa kịp nói hết thì đã la lên. Cánh tay bên kia của hắn còn cầm nguyên viên thuốc định bỏ vào ly rượu của Hàn Tuyết đã bị Trần Lục nắm lại. Tay anh siết chặt khiến hắn la lên đau đớn.
Hắn quay lại gầm gừ "Bỏ tay ra, không phải việc của mày."
Hàn Tuyết hất mặt ra hiệu cho vệ sĩ đứng gần đó.
Hai vệ sĩ của quán bar tiến đến lôi gã đàn ông kia ra ngoài. Hắn không chịu thua gào lên :
"Chúng mày không biết ông đây là ai phải không? Ông sẽ cho chúng mày hối hận."
Tô Yên và mấy vị khách bị kinh động trong chốc lát. Cô chạy đến cạnh Hàn Tuyết
"Em không sao chứ?"
"Em không sao, chuyện nhỏ thôi chị. Giải quyết xong rồi!"
Lúc này Tô Yên và nhóm bạn cũng đã chuếch choáng say nên cũng muốn ra về. Khi định tính tiền thì nhân viên nói toàn bộ chi phí của họ đã có người trả. Tô Yên ngạc nhiên, nhìn qua thấy Hàn Tuyết đang mỉm cười "Món quà nhỏ dành cho chị". Tô Yên vừa bất ngờ vừa xúc động ôm lấy Hàn Tuyết cảm ơn rối rít.
Sau khi tiễn Tô Yên về, Hàn Tuyết quay lại quầy bar tiếp tục uống rượu. Dự Chính từ trên lầu đã thấy cảnh ban nãy, đi đến cạnh Hàn Tuyết nhỏ giọng
"Đúng là hồng nhan họa thủy mà"
"Trừ tiền thưởng cuối năm của anh" Hàn Tuyết liếc hắn một cái
Dự Chính ấm ức không dám cãi lại. Ai bảo cô là chủ, còn hắn chỉ là nhân viên.
"Anh Dự có chuyện rồi " nhân viên ngoài cửa đột nhiên hớt hải chạy vào giọng đầy hoảng hốt.
Ngay lúc đó một toán người hùng hổ đạp cửa xông vào, đi chính giữa là gã đàn ông bị đuổi khi nãy.
"Đi giải tán khách trước đi" Hàn Tuyết đanh giọng lại
Dự Chính hiểu ý, ra hiệu mấy vệ sĩ nhanh chóng cho khách ra về. Anh ta cũng lên lầu khu khách VIP để xử lý . Khách trên lầu nhanh chóng được đưa ra bằng cửa sau cho an toàn. Chỉ còn một phòng cuối cùng.
Anh ta gõ cửa rồi bước vào giọng đầy kính nể
"Lâm tổng, câu lạc bộ có chút chuyện phát sinh, hôm nay tiền rượu chúng tôi miễn phí. Mời anh đi theo tôi."
Lâm Cảnh Thần nheo mắt nhìn hắn
"Có chuyện gì sao?"
"Chỉ là chút rắc rồi nhỏ bên dưới. Chúng tôi không muốn ảnh hưởng đến nhã hứng của Lâm Tổng" Dự Chính nhã nhặn đáp.
"Đi xem náo nhiệt một chút thôi" Lâm Cảnh Thần đứng dậy, Lục Tây vội đi theo.
Dự Chính ngẩn người một chút rồi cũng theo ra.
Dưới tầng lúc này khách đã được giải tán hết. Chỉ còn một đám giang hồ hơn mười mấy người, mặt mày dữ tợn, xăm trổ đầy mình đang bị vệ sĩ của quán bar ngăn cản tiến sâu vào trong. Lực lượng hai bên không chênh lệch nhau là mấy.
Gã đàn ông đứng ở giữa chỉ tay thẳng vào Hàn Tuyết
"Tao chỉ muốn cô ta. Ai ngăn cản cứ đánh thoải mái"
Hàn Tuyết vẫn ung dung dựa vào quầy bar, tay cầm ly rượu xoay xoay.
Trần Lục ở phía sau lúc này mới đi ra, đứng chắn trước Hàn Tuyết. Anh cao tầm mét tám, vừa thong thả xắn tay áo lên lộ ra cánh tay rắn rỏi vừa nói :
"Tiểu thư cẩn thận một chút. Mấy tay này không dễ đối phó đâu. Bọn chúng từ khu ổ chuột phía Tây đến."
"Cậu cũng cẩn thận đấy Tiểu Lục" giọng Hàn Tuyết nhàn nhạt, biểu cảm gương mặt không hề thay đổi.