Lâm Cảnh Thần ra đến cầu thang nhìn xuống thì thấy bóng dáng quen thuộc của Hàn Tuyết. Tối nay cô thật sự rất xinh đẹp. Đáy mắt anh có chút gợn sóng.
Đám giang hồ bắt đầu lao tới. Vệ sĩ quán bar cật lực đánh trả. Bọn chúng rất hung hãn, ra đòn tàn sát không nương tay khiến mấy người vệ sĩ chống cự khá chật vật.
Có một tên lách ra được trong hỗn chiến lao đến Hàn Tuyết. Trần Lục đứng phía trước liền chụp lấy cánh tay hắn quật xuống, bẻ gãy luôn. Lúc này ánh mắt Trần Lục không còn ôn nhu nữa, mà lóe lên tia sát lạnh.
Dự Chính đứng cạnh Hàn Tuyết toát mồ hôi hột. Anh ta là quản lý tốt nhưng khoản đánh nhau thì chịu.
Đánh nhau ầm ĩ một lát, bàn ghế xung quanh đổ vỡ ngổn ngang. Vệ sĩ của Hàn Tuyết có dấu hiệu yếu thế dần. Một mình Trần Lục đánh chặn những tên cố đến bắt Hàn Tuyết.
Cô uống hết ngụm rượu cuối cùng liền cầm ly phóng thẳng vào đầu một tên định đánh lén Trần Lục. Nhanh như chớp Hàn Tuyết lao vào thúc đầu gối vào bụng tên đó, một tay đấm vào mạn sườn. Không biết cô đã cởi đôi giày cao gót ra từ lúc nào. Cô tung tiếp một cú đá vào mặt khiến hắn gục xuống ngay lập tức. Cô ra tay còn tàn nhẫn hơn cả Trần Lục.
Gã đàn ông đứng phía bên kia thấy cảnh này mặt liền tái đi, hét lớn :
"Bắt cho bằng được cô ta, tao thưởng gấp đôi"
Hàn Tuyết nhếch miệng cười khinh bỉ. Loại này mà muốn động vào cô sao.
Một gã đứng gần đó không biết từ lúc nào lấy trong người ra một con dao găm, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách đến Hàn Tuyết. Khi hắn vừa đưa con dao lên liền bị cô chụp lấy cổ tay, bẻ mạnh làm rơi con dao xuống. Tay kia của Hàn Tuyết đón lấy con dao xoay lại cắt mạnh một nhát vào cánh tay hắn, rồi cô đâm thêm một phát xuống đùi của gã, chỉ chệch một chút là ngay động mạch.
Cô tiến lên định đánh tiếp thì có bàn tay mạnh mẽ kéo cô về lại phía sau. Bóng dáng cao lớn của Lâm Cảnh Thần đang đứng trước mặt cô.
"Lâm tổng " Hàn Tuyết ngạc nhiên thốt lên.
Không biết anh đến cạnh cô từ khi nào. Lâm Cảnh Thần đi về phía trận chiến hỗn loạn. Từng tên từng tên lần lượt ngã xuống. Lục Tây đương nhiên cũng lao vào hỗ trợ. Dự Chính đứng bên ngoài chỉ biết há hốc mồm, ôm lấy một cánh tay của Hàn Tuyết. Vẻ mặt Hàn Tuyết bình thản trở lại.
Cục diện nhanh chóng thay đổi. Đám giang hồ nằm vật vã dưới sàn. Lâm Cảnh Thần tiến tới gã đàn ông đang sững sờ, bàn tay chụp lấy cổ họng hắn, đôi mắt anh hằn lên những tia đỏ, gằn giọng hỏi :
"Mày dựa vào đâu mà muốn bắt cô ấy?"
Gã run rẩy, miệng lắp bắp " Tôi ... tôi xin lỗi ... là tôi sai rồi ..."
Bàn tay Lâm Cảnh Thần siết chặt hơn, khiến mặt gã tím tái vì không thở được.
"Muốn đụng đến cô ấy hãy đến Thần Không hỏi Lâm Cảnh Thần" nói rồi anh mới buông tay ra.
Gã đàn ông sợ hãi, chân đứng không vững, bò lết trên sàn. Thì ra người này Lâm Cảnh Thần khét tiếng của Nam Thành. Hắn lồm cồm ngồi dậy rồi bỏ chạy. Đám giang hồ kia cũng vội dìu nhau chạy mất.
Lâm Cảnh Thần quay lại bên cạnh Hàn Tuyết. Không còn vẻ mặt đáng sợ như lúc nãy, anh nhìn cô dịu dàng, đưa tay khẽ vuốt má cô.
"Em ăn mặc xinh đẹp như thế này không nên đánh nhau"
"Chỉ là vận động một chút thôi mà" Hàn Tuyết nhún vai, cô còn chưa dốc hết sức nữa.
"Giúp họ dọn dẹp" Lâm Cảnh Thần nói với Lục Tây. Dứt lời anh liền bế Hàn Tuyết lên. Lúc đánh nhau cô đã tháo giày ra, giẫm lên mảnh vỡ thủy tinh vương vãi trên sàn. Giờ mới thấy hai bàn chân cô đầy vết xước rỉ máu.
Hàn Tuyết hơi bối rối nhưng Lâm Cảnh Thần vẫn ôm chặt lấy cô, đi thẳng ra ngoài. Dự Chính, Trần Lục và Lục Tây đều nhìn ngẩn ngơ.