Phu Nhân Tổng Tài Là Xã Hội Đen

Chương 17: KHÔNG THỂ CHỜ ĐƯỢC NỮA!



Lâm Cảnh Thần đặt Hàn Tuyết ngồi vào ghế phụ. Anh bước qua ngồi vào ghế lái, đôi mắt sâu thẳm nhìn qua cô. Hôm nay anh tự lái xe đến, không có vệ sĩ đi theo. Xe anh cũng là Porsche cùng phiên bản với cô nhưng màu đen.

"Em là chủ quán bar này?"

Hàn Tuyết khẽ gật đầu.

"Em thật biết cách làm người khác bất ngờ, kỹ thuật cận chiến khá tốt" Anh bật cười, nheo mắt nhìn cô.

Lâm Cảnh Thần cởi áo khoác, nhẹ nhàng phủ lên chân của Hàn Tuyết rồi anh xoay vô lăng, lái xe về hướng chung cư của cô. Trên đường Lâm Cảnh Thần còn ghé hiệu thuốc mua một số thứ.

Đến chung cư, anh tiếp tục bế Hàn Tuyết lên. Áo khoác trùm kín người cô. Lúc nãy khí thế bao nhiêu thì giờ cô như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nép trong lòng Cảnh Thần. Bước vào thang máy, Hàn Tuyết chìa tay nhấn số tầng.

Cửa mở ra, Lâm Cảnh Thần bế cô thẳng đến ghế sô pha, nhẹ nhàng đặt xuống. Đây là lần đầu tiên có người khác bước vào nơi này, thế giới riêng của cô.

Lâm Cảnh Thần quỳ xuống, nâng bàn chân của Hàn Tuyết lên xem xét. Những vết xước ứa máu đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng nhìn rất chướng mắt.

"Thật ra tôi cũng có hòm thuốc, cái này tôi tự làm được, chút vết thương này không đáng ngại" khi những ngón tay thon dài có chút thô ráp của anh chạm vào chân khiến Hàn Tuyết hơi lúng túng. Bàn tay to lớn của anh nắm trọn bàn chân của cô không chịu buông ra, không để tâm tới lời cô vừa nói.

Lâm Cảnh Thần lấy nước sát trùng trong túi ra.

"Em cố gắng chịu đựng chút" giọng anh hơi khàn, thấy chân cô như vậy trong lòng anh tự dưng nổi lên sự xót xa chưa từng có.

Hàn Tuyết gật đầu. Anh bắt đầu rửa vết thương. Cảm giác tê rát lan khắp bàn chân.

"Đau không?"

"Không sao" Hàn Tuyết mím môi.



Lâm Cảnh Thần cẩn thận làm từng bước một. Đến khi hai bàn chân được quấn băng sạch sẽ, tay anh khẽ vuốt cổ chân trắng mềm của cô. Cả quá trình Hàn Tuyết không hề rên rỉ một lời. Cô chỉ chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt Lâm Cảnh Thần, mái tóc anh hơi rũ xuống che một phần đôi mắt sâu, sóng mũi thẳng tắp.

Làm xong Lâm Cảnh Thần lau tay sạch sẽ mới đưa ngón tay vuốt ve theo sườn mặt của Hàn Tuyết.

"Mấy ngày tới em nghỉ ngơi đi, không cần đến tập đoàn"

"Nhưng chị Tô Yên đã xin nghỉ phép để đám cưới, tôi không thể nghỉ như vậy được" Hàn Tuyết vội nói

"Vậy để tôi đón em đi làm"

"Không cần đâu, tự tôi đón xe cũng được ..."

Hàn Tuyết chưa dứt lời thì Lâm Cảnh Thần lấy hai tay chống vào ghế sô pha. Hàn Tuyết bất ngờ bị kẹp ở giữa, lưng dựa vào ghế ngước mặt lên nhìn anh. Không khí trong phòng có chút ám muội.

Lâm Cảnh Thần cúi xuống, nhìn thẳng cô, ánh mắt đầy sự nghiêm túc nói

"Chẳng lẽ em không nhận ra là tôi thích em sao?"

"Thịch" tim Hàn Tuyết đập mạnh. Thời gian như ngưng lại. Hàn Tuyết cũng không hề né tránh ánh mắt của Lâm Cảnh Thần, rồi nhìn yết hầu khẽ chuyển động của anh.

"Lâm tổng có thể cho tôi một ít thời gian không?" giọng cô nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng.

Đáy mắt Lâm Cảnh Thần thoáng dợn sóng, hai tay anh hạ xuống kéo Hàn Tuyết ôm vào lòng. Cả người cô dựa vào lồng ngực anh, mùi đàn hương thoang thoảng ấm áp.

"Em có mối quan hệ nào khác?" Anh hỏi thẳng không hề ngần ngại.



"Không phải ... tôi chưa từng có bạn trai nên chuyện này hơi đường đột ..."

Lâm Cảnh Thần lại quỳ xuống, ôm lấy hai vai cô nói :

"Chỉ cần em đồng ý cho tôi theo đuổi em thì những chuyện khác không thành vấn đề."

Tuy nói vậy nhưng cho dù Hàn Tuyết không đồng ý cũng không thay đổi được ý định của anh. Thậm chí anh đã nghĩ nếu cô có bạn trai thì anh cũng sẽ tìm cách cướp về.Hàn Tuyết không hề giống bất kỳ người phụ nữ nào anh từng gặp trước đây. Cô là một sự đặc biệt khó tả, vừa nguy hiểm vừa ngọt ngào.

"Được" Hàn Tuyết gật đầu.

Cô được nuôi dạy giữa môi trường toàn đàn ông nên tính cách cô rất khảng khái, không phải kiểu nhút nhát, e dè. Cô biết mình có cảm giác khác lạ với Lâm Cảnh Thần. Nhưng trước khi sự việc kia chưa được giải quyết cô không muốn có thêm hiểu lầm giữa Hắc Bang và Thần Không. Hoàn cảnh này khiến cô cảm thấy rất khó xử. Cô vẫn chưa hiểu được thái độ của anh với Hắc Bang.

Tối nay khi Lâm Cảnh Thần thấy thái độ và ánh mắt của Trần Lục dành cho Hàn Tuyết, trực giác người đàn ông không cho phép anh chần chừ nữa. Cho đến khi nhận được sự đồng ý của cô anh mới thấy nhẹ nhõm. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

"Vậy em nghỉ ngơi sớm đi, đầu tuần anh qua đón em"

Nói rồi Cảnh Thần đứng dậy chuẩn bị rời đi. Hàn Tuyết cũng đứng lên tập tễnh định bước theo thì cả người cô lại được anh bế lên.

"Phòng ngủ ở đâu để anh đưa em vào, chân thế này tạm thời em đừng đi lại nhiều"

Anh theo hướng chỉ tay của Hàn Tuyết bế cô vào trong, nhẹ nhàng đặt xuống giường rồi xoa đầu cô

"Em ngủ đi , để anh tự đóng cửa"

Lâm Cảnh Thần xoay người bước ra.

Nghe tiếng đóng cửa Hàn Tuyết mới bình tĩnh lại. Vừa rồi là Lâm Cảnh Thần tỏ tình với cô sao ??
— QUẢNG CÁO —