Chủ nhật, Hàn Tuyết ngủ đến tận trưa. Cô bị giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Giọng Lục Đông ở đầu bên kia vang lên.
"Cô Hàn, Lâm tổng kêu tôi mang đồ đến cho cô. Tôi đang ở trước cửa nhà cô."
Hàn Tuyết vội xuống giường, khoác tạm cái áo choàng vào, nhón chân đi ra cửa. Chân cô vẫn còn cảm giác hơi nhói đau khi chạm xuống sàn.
Lục Đông đứng ngay ngắn trước cửa. Hai tay cầm hai túi đầy các hộp đồ ăn và thuốc bên trong. Hàn Tuyết vừa mở cửa ra thì anh ta mỉm cười đưa cho cô rồi căn dặn :
"Lâm tổng có chút việc bận nên bảo tôi đến đưa đồ ăn cho cô Hàn."
Hàn Tuyết nhận lấy, không quên cảm ơn Lục Đông. Anh ta lén liếc xuống đôi chân đang băng lại của cô.
Lục Đông đã nghe Lục Tây kể lại sự kiện đêm qua. Cô Hàn đúng là cao thủ "thâm tàng bất lộ" mà. Còn khiến Lâm tổng nhà anh đánh nhau vì cô nữa.
Hàn Tuyết lấy đồ ăn ra, món nào cũng hấp dẫn. Cô ngủ cả sáng nên giờ bụng cũng réo lên rồi. Cô lấy điện thoại chụp một tấm ảnh rồi gửi đi.
Tại một phòng bao của nhà hàng.
Lâm Cảnh Thần mở điện thoại xem tin nhắn, tên Hàn Tuyết được ghim trên đầu. Hình ảnh một bàn đồ ăn kèm lời nhắn "Cám ơn Lâm tổng nhưng mà nhiều đồ ăn quá". Anh mỉm cười một mình.
Tắt điện thoại, Lâm Cảnh Thần ngước lên nhìn về người đàn ông đang ngồi đồi diện. Người này cao xấp xỉ Lâm Cảnh Thần, dáng người to lớn, cơ bắp rắn rỏi được hình thành do tập luyện nhiều năm cùng làn da rám nắng. Mái tóc húi cua gọn gàng tôn lên gương mặt góc cạnh, đôi mắt dài sắc lẹm.
"Sao đột nhiên anh lại đến đây?" Lâm Cảnh Thần vừa hỏi vừa lấy một điếu thuốc rồi đẩy bao thuốc trên bàn qua chỗ người đàn ông.
"Còn không phải vì chuyện của cậu?" Thẩm Bạch chụp lấy gói thuốc, cũng rút ra một điếu.
"Anh lo tôi giết chết hai người kia à?" Giọng Lâm Cảnh Thần không chút cảm xúc.
"Cậu muốn giết hay không thì tùy, nhưng không phải lúc này. Tôi chỉ muốn xác nhận sự việc này không liên quan đến Hắc Bang. " Thẩm Bạch gõ gõ ngón tay trên bàn - anh ta chính là một trong tứ lão đại của Hắc Bang khét tiếng.
"Tôi chỉ quan tâm hàng của mình , còn bọn chúng sẽ giao cho anh xử lý. Dù sao tôi vẫn ưu tiên quan hệ hợp tác giữa chúng ta hơn."
"Được, tôi còn việc khác phải đi trước, chào Lâm tổng" - Thẩm Bạch đứng dậy rồi bước ra khỏi phòng bao. Vừa lúc gặp Lục Đông đi vào, anh ta khẽ gật đầu chào.
Thẩm Bạch quản lý xưởng vũ khí của Hắc Bang ở biên giới phía Bắc. Đây là nguồn thu lớn mạnh nhất của Bang. Tuy còn trẻ nhưng ngồi được vị trí tứ lão đại cũng không hề tầm thường. Khu vực của Thẩm Bạch là nơi phức tạp nhất nước, có những chỗ quân đội chính phủ cũng không xen vào được. Nhưng mấy năm nay nhờ anh mà tình hình khu vực này khá ổn định.
Anh ta và Lâm Cảnh Thần xem như cũng có mối giao hảo. Hai ông lớn làm ăn với nhau lợi nhiều hơn hại. Lâm Cảnh Thần giữ vững được vị trí ở Nam Thành đâu chỉ đơn giản nhờ kinh doanh. Anh cần có thế lực đằng sau để chống lưng cho mình. Đương nhiên không thể thiếu nguồn cung cấp vũ khí từ Thẩm Bạch. Những chuyến hàng muốn nhanh chóng vượt qua biên giới cũng phải có sự trợ giúp từ Thẩm Bạch.
Lần này Thẩm Bạch từ biên giới xa xôi đến tận miền nam không chỉ để nói vài câu với Lâm Cảnh Thần. Sau khi được Lâm Cảnh Thần nói về sự việc xảy ra, Thẩm Bạch đã biết được có người trong Bang hành động sau lưng nhưng anh muốn âm thầm điều tra trước, không muốn kinh động đến Bang chủ khi chưa cần thiết. Anh đến Nam Thành còn vì một người ...