Hàn Tuyết vừa mở cửa ra đã thấy Lâm Cảnh Thần đứng trước căn hộ. Hôm nay cô mặc quần jean xanh cùng áo sơ mi trắng, bàn chân được cô quấn băng cẩn thận. Cô không mang cao gót mà mang một đôi giày thể thao đế bằng cho thuận tiện việc đi lại. Bên ngoài khoác chiếc áo mà Lâm Cảnh Thần tặng cô hôm trước.
"Lâm tổng anh chờ lâu chưa?" Hàn Tuyết vội hỏi
"Tại sao vẫn gọi là Lâm tổng?" Lâm Cảnh Thần nhíu mày nhìn cô có chút không vui.
Hàn Tuyết chợt ngẩn người.
"Cảnh Thần" cô mỉm cười gọi lại.
"Ngoan" Cảnh Thần hài lòng , xoa đầu cô.
Khi nhìn thấy Hàn Tuyết mặc áo khoác anh tặng ánh mắt Cảnh Thần lóe lên tia vui vẻ. Anh định bế cô lên thì Hàn Tuyết đã đưa chân ra lắc lắc trước mặt anh.
"Không cần bế em đâu, em tự đi được rồi" khuôn mặt cô không hề trang điểm, chỉ thoa một chút son nhưng rất rạng rỡ.
Lâm Cảnh Thần nghe vậy thì đưa cánh tay ra cho cô vịn vào. Bộ Âu phục anh mặc hôm nay màu xám, bên trong là sơ mi đen, toát lên khí thế mạnh mẽ.
Hàn Tuyết thoải mái vịn vào cánh tay rắn chắc của anh. Tuy chân còn hơi nhói một chút nhưng cô đi lại vẫn ổn.
Lục Đông đứng chờ cạnh chiếc xe thương vụ màu đen. Thấy hai dáng người từ chung cư đi ra liền lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, mở cửa xe.
"Cám ơn trợ lý Lục" Hàn Tuyết gật đầu chào anh ta trước khi bước vào xe.
Hàn Tuyết ngồi trên xe im lặng nhìn ra cửa sổ suy nghĩ mông lung rồi lại len lén nhìn qua Lâm Cảnh Thần. Anh đang đọc giấy tờ gì đó. Anh ngước lên bắt gặp ánh mắt của cô.
"Có chuyện gì muốn hỏi anh sao?"
Hàn Tuyết cũng không né tránh mà nói
"Anh không thắc mắc gì về em sao?"
"Khi nào em muốn kể anh luôn sẵn sàng nghe. Em muốn hỏi bất kỳ điều gì về anh cũng được."
Lâm Cảnh Thần đưa tay nắm lấy bàn tay của Hàn Tuyết. Bàn tay nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của anh.
Hàn Tuyết không muốn giấu giếm với Cảnh Thần. Dù gì anh cũng không phải nhân vật bình thường. Anh mang lại cho cô cảm giác an toàn và tin tưởng mà trước giờ cô chưa từng có. Nhưng với tình hình hiện tại cô chưa thể thẳng thắn nói hết mọi chuyện.
Xe đỗ xuống tầm hầm, cả hai đi thang máy riêng của Cảnh Thần lên tầng trên. Anh dìu Hàn Tuyết đến bàn làm việc rồi mới vào phòng mình, không quên căn dặn :
"Có việc gì cần em cứ nhờ Lục Đông, đừng đi lại nhiều"
Suốt cả buổi Lục Đông im lặng làm nền. Sớm muộn gì anh ta cũng phải gọi Hàn Tuyết một tiếng "Bà chủ" thôi.
Trước khi nghỉ phép Tô Yên đã cố gắng sắp xếp công việc ổn thỏa nhất có thể. Giờ Hàn Tuyết tạm thời đảm nhận cũng không quá khó khăn. Việc giao nhận tài liệu cho các phòng ban cô đành nhờ Lục Đông đi giúp.
Giờ nghỉ trưa, Hàn Tuyết sắp xếp lại hồ sơ một lượt rồi chuẩn bị xuống phòng ăn. Dù quan hệ giữa cô và Cảnh Thần đã được xác nhận nhưng cô không muốn ỷ lại hay làm nũng. Anh cũng đã đủ bận rộn, cô không muốn làm phiền mấy chuyện vặt vãnh. Thật ra trước giờ Hàn Tuyết cũng không biết làm nũng là gì.
Hàn Tuyết vừa đứng lên thì Lâm Cảnh Thần đã mở cửa ra, đến bàn nắm lấy tay cô.
"Em vào đây"
Hàn Tuyết chầm chậm bước theo anh. Cảnh Thần dìu cô đến ghế sô pha, anh ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nâng chân cô lên, tháo giày ra.
"Chân em bớt đau rồi, anh không cần kiểm tra nữa đâu" Hàn Tuyết định rút chân lại.
"Ngoan nào, ngồi yên một tí" Lâm Cảnh Thần nắm chặt cổ chân cô, từ từ tháo băng quấn ra. Các vết xước đã bắt đầu liền da, chỉ còn hơi ửng đỏ. Có một hòm thuốc đặt sẵn trên bàn, anh mở ra lấy thuốc xoa lên các vết thương, sau đó lấy băng mới quấn lại cho Hàn Tuyết.
Lúc này Lục Đông xách túi đồ ăn bước vào, được chứng kiến một màn sững người. Hàn Tuyết ngồi dựa lưng vào thành ghế, hai chân gác lên đùi Cảnh Thần. Còn Boss thì đang mang giày lại cho cô ấy. Điềm báo một kiếp thê nô đây rồi.
Lục Đông gõ cửa vài tiếng rồi đem đồ ăn đặt lên bàn, sau đó liền ra ngoài đóng cửa lại.
"Em ăn trưa ở đây với anh, không cần phải xuống nhà ăn"
"Được, để xem hôm nay Lâm tổng chiêu đãi em món gì" giọng Hàn Tuyết có chút trêu đùa.
Ăn uống xong Hàn Tuyết giúp Lâm Cảnh Thần dọn dẹp một chút rồi cô ra ngoài tiếp tục làm việc. Chiều nay anh có cuộc họp, cô cần chuẩn bị trước. Khi cô đứng dậy, Cảnh Thần liền đến đỡ cô.
"Anh nghỉ ngơi chút đi, em tự đi được, em không yếu đuối như vậy đâu" Hàn Tuyết khăng khăng. Cô bước đi chậm một chút nhưng đã giảm bớt cảm giác đau dưới chân.
Lâm Cảnh Thần không muốn làm cô thấy khó chịu, đành đứng nhìn dáng cô khuất sau cánh cửa.