Phu Nhân Tổng Tài Là Xã Hội Đen

Chương 21: EM LÀ ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ



Giờ này trong club vẫn chưa đông người. Hàn Tuyết bước vào, bên trong đã được dọn dẹp gọn gàng, không còn thấy tàn tích từ trận ẩu đả lần trước. Mấy người vệ sĩ thấy cô liền cúi chào. Sau lần đánh nhau vừa rồi, họ nhìn cô càng có phần kính nể hơn. Trước giờ cứ nghĩ cô là bà chủ giàu có, ai ngờ cô đánh nhau còn giỏi hơn bọn họ.

"Tiểu tổ tông của tôi đến rồi sao?" Dự Chính vừa thấy cô liền chạy đến bên cạnh. Anh ta mặc vest màu trắng, bên trong là áo sơ mi hoa lá sặc sỡ, nhìn chẳng khác gì con chim công lòe loẹt.

Hàn Tuyết liếc anh ta một cái, chẳng thèm trả lời. Cô đi thẳng đến quầy bar, đặt túi xách và cái hộp gỗ lên bàn.

"Chân tiểu thư đã ổn chưa?" Trần Lục thấy cô liền hỏi, rót một ly rượu đẩy ra phía cô.

"ổn rồi" Hàn Tuyết đưa tay cầm ly rượu nhấp một ngụm.

"Những người bị thương thế nào rồi?" Cô hỏi Dự Chính đang đứng cạnh.

"Chỉ vài người bị nặng một chút, đã đưa đến bệnh viện, chi phí thanh toán hết rồi."

"Cuối năm thưởng thêm cho mỗi người một tháng lương" giọng Hàn Tuyết nhàn nhạt, mắt nhìn vào đống giấy tờ Dự Chính mới đưa cho cô."Anh có gì ăn không? Tôi hơi đói." Hàn Tuyết vẫn chăm chú xem báo cáo doanh thu của quán bar.

"Tiểu tổ tông ơi, đây là quán bar chứ có phải nhà hàng đâu" Dự Chính than thở một tiếng nhưng tay thì ngoắc một vệ sĩ đứng gần đó lại, anh ta thì thầm một chút. Người vệ sĩ đó gật đầu rồi rời đi.

Không lâu sau anh ta quay lại với một túi giấy trên tay. Dự Chính cầm lấy rồi bày ra mấy phần sandwich trước mặt Hàn Tuyết, mỗi phần là một vị khác nhau.

"Sandwich chỗ này khá ngon. Em thử xem" Dự Chính đưa tay làm động tác mới Hàn Tuyết.

"Ăn cùng đi" Hàn Tuyết ra hiệu cho Dự Chính và Trần Lục ăn với cô. Nhiều loại như vậy một mình cô cũng không ăn hết được. Doanh thu của quán bar từ đầu năm đến giờ khá tốt, càng về gần cuối năm càng có chiều hướng tăng.

Trần Lục và Dự Chính làm việc cho Hàn Tuyết từ khi cô mới tiếp nhận quán bar này. Họ không hề biết về thân thể của cô. Cuộc gặp gỡ giữa ba người cũng là tình cờ. Hàn Tuyết là một bà chủ khá hào phóng nhưng cô làm việc rất nguyên tắc.

Cô vừa ăn xong miếng sandwich thì Trần Lục đặt một đĩa trái cây trước mặt.



"Cám ơn Tiểu Lục" Hàn Tuyết lấy nĩa găm một miếng táo.

"Xe tôi tạm thời để đây, anh nhớ chăm sóc nó cẩn thận" Hàn Tuyết lại quay sang nói với Dự Chính.

"Mọi người làm việc đi, tôi về đây" dứt lời cô đứng dậy, lấy túi xách và hộp gỗ rồi đi ra ngoài.

Hàn Tuyết ra đến cửa thì thấy một chiếc xe thương vụ màu đen quen thuộc đậu đổi diện. Cô mỉm cười bước đến. Lục Đông bước xuống mở cửa sau cho cô.

"Anh đến lâu chưa?" Hàn Tuyết ngồi vào xe liền hỏi Cảnh Thần.

"Cũng vừa đến" giọng Cảnh Thần có chút lạnh lùng. Ánh mắt anh rơi vào chiếc hộp gỗ trên tay Hàn Tuyết.

"Lúc nãy em gặp một người bạn cũ. Là quà sinh nhật muộn" Hàn Tuyết gõ gõ vào cái hộp.

Chân mày Cảnh Thần giãn ra một chút.

"Anh đã ăn gì chưa?" Hàn Tuyết nghiêng đầu nhìn qua anh ta.

"Vẫn chưa, còn em?"

"Có ăn một chút chỗ Dự Chính nhưng vẫn chưa no lắm. Hay là anh đi ăn với em nhé?" Cô thấy vẻ mặt Cảnh Thần không được tốt lắm nên muốn dỗ dành một chút.

"Được" Cảnh Thần đồng ý.

Hàn Tuyết đâu biết hôm nay Cảnh Thần bị cô cho ăn giấm chua như thế nào. Hết Hà Vỹ Đình lượn lờ trước mặt rồi đến Thẩm Bạch.

Xe dừng lại trước một hàng sang trọng. Lâm Cảnh Thần xuống trước, vòng qua xe tới đỡ Hàn Tuyết xuống. Gương mặt anh có chút lãnh đạm nhưng thần sắc có vẻ tốt hơn lúc nãy.



Cả hai đi theo nhân viên hướng dẫn đi lên tầng, vào một căn phòng rộng lớn trang trí kiểu Pháp. Anh kéo ghế cho cô ngồi xuống. "Đúng là phong cách quý ông" - Hàn Tuyết thầm nghĩ.

Trên bàn được bài trí rất tinh tế, hoa Hồng đỏ nổi bật trên tone màu trắng trang nhã.

"Cái này không giống như bữa ăn bình thường" Hàn Tuyết sau khi quan sát thì thốt lên. Chỉ có hai người họ trong căn phòng này, không còn một ai khác.

Cảnh Thần chỉ mỉm cười. Anh ngồi xuống đối diện với cô. Đúng là anh đã chuẩn bị bữa tối này. Ai ngờ họp hơi lâu, khi xong mới đọc được tin nhắn của Hàn Tuyết báo cô đã về trước.

"Em có kiêng món gì không?" Cảnh Thần hỏi bằng chất giọng trầm ấm.

"Không có, anh chọn giúp em nhé!" Hàn Tuyết dùng tay chống cằm lên bàn, ngắm nhìn anh.

Lâm Cảnh Thần dặn dò người phục vụ xong thì quay sang nhìn cô. Dưới ánh đèn ấm áp, từng đường nét trên gương mặt anh dường như nổi bật hơn, quyến rũ và đầy nam tính. Hàn Tuyết buột miệng hỏi :

"Anh đã từng hẹn hò ai khác chưa?"

"Chưa từng" anh trả lời ngắn gọn, quý chữ như vàng.

"À" cô cười tủm tỉm.

Cảnh Thần vươn tay nắm lấy tay còn lại đang để trên bàn của Hàn Tuyết.

"Sao lại hỏi như vậy?"

"Em đang nghĩ em may mắn như vậy sao?!" Ánh mắt cô sáng lấp lánh.

"Không phải em may mắn. Bởi vì em là độc nhất vô nhị!" Cảnh Thần nhìn cô bằng ánh mắt nuông chiều hết thảy. Tim Hàn Tuyết lúc này đã bị loạn nhịp.
— QUẢNG CÁO —