Nhân viên phục vụ mang một chai rượu vang lên trước, là loại hảo hạng. Cả hai nhấm nháp rượu một lát thì đồ ăn được mang lên. Các món kiểu Pháp được bày biện cầu kỳ, bắt mắt. Hàn Tuyết rất thoải mái tận hưởng các món ăn.
Cảnh Thần không ăn nhiều lắm, chủ yếu chỉ ngồi ngắm Hàn Tuyết. Cô ăn uống rất trang nhã, không vội vàng.
Khi kết thúc bữa tối thì cũng đã muộn. Trên xe Hàn Tuyết lười biếng dựa vào cửa sổ, lấy tay che miệng ngáp một cái.
"Em mệt lắm không?" Cảnh Thần kéo cô dựa vào anh. Mùi đàn hương khiến Hàn Tuyết cảm thấy rất dễ chịu, khiến cô không kháng cự được hành động quan tâm của Cảnh Thần.
Đến chung cư, Cảnh Thần vẫn đưa Hàn Tuyết đến tận cửa mới chịu ra về. Cô ôm chiếc hộp gỗ vào phòng ngủ cất sâu vào trong tủ đồ.
Sáng hôm sau, Lâm Cảnh Thần tiếp tục đến đón Hàn Tuyết. Ngồi lên xe cô lắc lắc hai chân :
"Hôm nay chân em đã gần như khỏi hẳn rồi, anh không cần phải đưa đón em như vậy nữa đâu"
Cảnh Thần không trả lời, anh vẫn chăm chú đọc tài liệu trên tay. Hàn Tuyết đã quen tự làm mọi thứ một mình trước khi gặp anh nên giờ tự dưng được quan tâm quá cô chưa kịp thích nghi. Dù gì cô còn nợ Cảnh Thần một câu trả lời rõ ràng. Đến khi nghe tiếng thở dài từ Hàn Tuyết, Lâm Cảnh Thần mới ngước lên nhìn cô."Được rồi, ngày mai em tự đi nhưng giờ ăn trưa thì ăn cùng với anh, không cần xuống nhà ăn nhân viên nữa" Anh đành thỏa hiệp một chút, ai lại muốn cô gái của mình lọt vào ánh mắt thèm thuồng của mấy gã đàn ông khác.
"Được" gương mặt Hàn Tuyết rạng rỡ trở lại. Dù sao cơm của anh mua vẫn ngon hơn cơm ở nhà ăn.
Hôm nay Lâm Cảnh Thần ra ngoài cùng Lục Đông. Một mình Hàn Tuyết ở tầng trên rộng lớn. Nhiều ngày rồi mà chưa có thêm thông tin gì về lô hàng khiến cô có chút phiền muộn. Chợt có tiếng giày cao gót vang tới.
Chung Sở Kỳ - trưởng phòng Marketing, cô diện một bộ vest công sở cao cấp, kín đáo nhưng vẫn tôn lên đường cong gợi cảm. Cô ta nở nụ cười thân thiện với Hàn Tuyết :
"Trợ lý Hàn, có Lâm tổng bên trong không?"
"Lâm tổng ra ngoài rồi. Trưởng phòng Chung cần gì thì để tôi nhắn lại." Hàn Tuyết mỉm cười đáp.
Đây là một trong những cô gái hôm trước tham dự bữa tiệc của Tô Yên. Nghe Hàn Tuyết trả lời chợt sắc mặt Sở Kỳ có chút thay đổi. Hôm nay cô ta cố ý ăn mặc đẹp lên đây gặp Lâm tổng mà lại thành công cốc.
"Vậy khi nào Lâm tổng về trợ lý Hàn báo giúp tôi nhé. Tôi có việc cần trao đổi với Lâm tổng"
"Vâng, có gì tôi sẽ báo lại cho trưởng phòng Chung" Hàn Tuyết nhìn điệu bộ giả tạo của Chung Sở Kỳ mà chán ghét. Cô đã từng nghe Tô Yên kể cô ta mê mệt Lâm Cảnh Thần như thế nào. Giờ không có Tô Yên thì ngọt nhạt với cô.
"À, mấy hôm nữa là sinh nhật tôi. Trợ lý Hàn cũng đến nhé. Hôm trước gặp nhau rồi xem như là có duyên vậy." Trước khi rời đi Sở Kỳ không quên dặn thêm.
Cô ta là trưởng phòng, Hàn Tuyết chỉ là một trợ lý nhỏ, bình thường cũng ít giao tiếp với các phòng ban bên dưới. Giờ lại mời Hàn Tuyết dự sinh nhật là ý gì?
Lần trước tại Venus Club, lúc ra về Tô Yên đã buột miệng kể Hàn Tuyết là người chi trả cho bữa tiệc. Chung Sở Kỳ nghe được liền đoán chắc cô là thiên kim tiểu thư nhà giàu có nào đó, đi làm chỉ để trải nghiệm. Đây là cơ hội tốt cho Sở Kỳ mở rộng mối quan hệ của mình.
Gần đến giờ tan ca Hàn Tuyết mới thấy Lâm Cảnh Thần cùng Lục Đông trở về văn phòng. Anh vẫn lịch lãm trong bộ vest đen được cắt may chuẩn theo dáng người, khí thế ngất trời. Hàn Tuyết nhìn ngẩn ngơ, đến khi anh đến gần trước mặt cô mới giật mình.
"Sao vậy? Mặt anh dính gì à?" Cảnh Thần nhíu mày.
"Không, không có gì. Lúc nãy trưởng phòng Chung ..." Hàn Tuyết chưa kịp dứt lời thì đã thấy Chung Sở Kỳ từ thang máy bước ra, vẻ mặt hớn hở.
"Lâm tổng tôi cần trao đổi với anh về dự án lần trước." Cô ta giọng đầy ngọt ngào.
"Vậy anh lo việc với trưởng phòng Chung nha, em tan làm trước" vẻ mặt Hà Tuyết không biểu lộ cảm xúc gì.
Lâm Cảnh Thần miễn cưỡng nhìn Hàn Tuyết rời đi mà mặt xám xịt.