Hàn Tuyết đứng trước cửa tập đoàn chờ xe. Giờ cao điểm kẹt xe cô không thể gọi xe được. Cuối cùng đành gọi Dự Chính mang xe từ club đến cho cô. Hàn Tuyết đăm chiêu nhìn dòng người đông đúc, trong lòng dấy lên cảm giác buồn bực khó tả.
Trong văn phòng chủ tịch, Chung Sở Kỳ đang thao thao bất tuyết về dự án. Lâm Cảnh Thần ngồi với dáng vẻ lơ đễnh, tay bấm điện thoại.
"Ting" tiếng tin nhắn đến phá vỡ dòng suy nghĩ của Hàn Tuyết
[Lúc nãy em ghen sao?]
[Không có]
Đọc tin nhắn trả lời giọng điệu có chút hờn dỗi khiến Lâm Cảnh Thần bật cười. Chung Sở Kỳ ngơ ngác :
"Lâm Tổng có chỗ nào buồn cười sao?"
"Không có" Lâm Cảnh Thần đanh mặt lại. Vẫn là chất giọng lạnh lùng anh hỏi Sở Kỳ còn việc gì nữa không. Cô ta nghe vậy liền nhắc tới chuyện khác, mục đích chính là muốn mời Lâm Cảnh Thần đến dự sinh nhật của mình.
"Lâm tổng có thể đến dự sinh nhật của tôi được không?" Giọng cô ta nũng nịu làm Lâm Cảnh Thần muốn buồn nôn.
"Lúc nãy tôi có mời trợ lý Hàn nữa. Cô ấy không quen với người các phòng ban khác, trên này chỉ có Lâm tổng và cô Hàn .." Chung Sở Kỳ tìm cách nài nỉ."Được rồi, tôi sẽ sắp xếp" Lâm Cảnh Thần chịu không nổi nữa, đành phải ngắt lời.
Chung Sở Kỳ nghe vậy liền vui mừng, lúc này mới chịu rời đi. Lâm Cảnh Thần lấy tay xoa mi tâm. Anh không muốn tham dự mấy bữa tiệc vô nghĩa như vậy nhưng khi nghe nhắc đến tên Hàn Tuyết thì mới đổi ý.
Hàn Tuyết đang day day mũi giày trên mặt đất chợt nghe tiếng gọi quen thuộc "Cô Hàn chưa về sao?"
Cô ngước lên thấy gương mặt của Hà Vỹ Đình đang nhìn ra từ cửa xe. Anh ta vừa lái xe ra khỏi tầng hầm liền thấy bóng dáng Hàn Tuyết ở đằng trước.
"Tôi đang chờ xe" Hàn Tuyết giữ thái độ không nóng không lạnh đáp.
"Giờ này khó có xe lắm, hay là để tôi đưa cô về" Hà Vỹ Đình không chịu từ bỏ cơ hội.
"Cám ơn trưởng phòng Hà, bạn tôi gần đến đón rồi"
Hàn Tuyết dứt lời thì chiếc Porsche đỏ sẫm của cô dừng trước mặt. Dự Chính bước xuống, vẫn là kiểu phong cách lòe loẹt chói mắt gây chú ý cho những người xung quanh.
"Tiểu tổ tông ... Anh ta vừa lên tiếng thì bắt gặp ngay cái liếc xéo
của Hàn Tuyết. Trừ việc ăn mặc ra, khả năng xử lý tình huống của Dự Chính là điều khiển Hàn Tuyết hài lòng.
"Baby à, anh đến trễ, không phải em giận rồi chứ?" Anh ta đổi giọng ngay lập tức, cố ý nói to cho người đàn ông phía bên kia nghe.
Hàn Tuyết ra vẻ mặt nặng mày nhẹ với anh ta khiến Dự Chính phải cổ bấm bụng mà nhịn cười.
"Bạn tôi đến đón rồi, tôi đi trước đây trưởng phòng Hà" Hàn Tuyết khế cúi chào Hà Vỹ Đình rồi nhanh chóng bước lên xe. Dự Chính vẫy tay với Hà Vỹ Đình một cái và rời đi .Chiếc xe lao vút trước sự ngạc nhiên của Hà Vỹ Đình. Vẻ mặt anh ta tối sầm lại.
Trên xe Dự Chính lúc này mới bật ra một tràng cười sảng khoái. Vẻ mặt Hàn Tuyết vẫn lạnh lùng không thay đổi. May mà Dự Chính đến đúng lúc, diễn một màn cho Hà Vỹ Đình hết hy vọng cũng tốt, đỡ phiền phức sau này.
"Tiểu tổ tông của tôi ơi, hay là chúng ta đi làm diễn viên đi. Anh chàng lúc nãy nhìn cũng được đấy. Nhưng không phải gu của em đúng không?" Dự Chính nửa đùa nửa thật.
Đến ngã tư trước mặt, Hàn Tuyết cho Dự Chính xuống xe rồi lái đi trước sự ấm ức của anh ta. Tâm trạng đang không tốt lại thêm một kẻ lắm chuyện lải nhải bên tai.