Thành Phong chưa kịp nở hết nụ cười thì chợt cảm thấy một luồng khí lạnh áp sát hắn từ phía sau. Sự lạnh lẽo của kim loại đang chĩa ngay sau gáy.
"Cạch" tiếng đạn lên nòng vang lên ngay tại Thành Phong. Một giọt mồ hôi từ thái dương chảy chầm chậm xuống theo sườn mặt của hắn.
"Đi xuống" người phía sau cất lên giọng lạnh lùng, tuy đã giấu mặt qua lớp khẩu trang đen nhưng hắn vẫn dễ dàng nhận ra đây là giọng phụ nữ.
"Cô là ai? Muốn gì ở tôi?" Hắn vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh gặng hỏi tìm manh mối.
Họng súng càng dí mạnh vào gáy hắn.
"Đừng nói nhiều. Tôi không đủ kiên nhẫn đâu"
Người lạ mặt vừa nói vừa ép hắn đi xuống bên dưới. Trận chiến hỗn loạn đang căng thẳng, mấy kẻ đánh nhau không nhận ra Thành Phong đang tiến lại gần cùng một người toàn thân áo đen ở phía sau. Khi mấy tên vệ sĩ cầm súng chạy lại gần mới thấy cảnh này liền đứng khựng lại.
"Bảo lính của anh dừng tay lại" giọng người phụ nữ phía sau rất dứt khoát.
Một tên vệ sĩ thấy Thành Phong đang bị uy hiếp, toan rút súng ra thì bên này người phụ nữ bí ẩn đã bóp cò bắn vào hắn, đạn ghim
thẳng vào tay cầm súng.
Tiếng súng chát chúa vang lên làm tất cả giật mình. Thành Phong thất thần, hắn tưởng mình đã tiêu tùng cho đến khi thấy tên vệ sĩ phía trước thét lên rồi gục xuống. Người phụ nữ hai tay hai súng, chiếc mũ đội cùng khẩu trang che không thấy được mặt nhưng khí thế của cô ta khiến ai cũng phải khiếp sợ.
"Muốn biết phát súng tiếp theo sẽ đi vào đâu không?" Cô ta nhắc lại bên tai Thành Phong.
"Tất cả dừng lại" hắn hoảng sợ hét lên, ra hiệu cho vệ sĩ bỏ súng xuống.
Bên này người của Lục Tây cũng bị bất ngờ. Người phụ nữ nhìn qua ra hiệu cho bọn họ tiếp tục lấy hàng đi. Cả đám người Thiên Du đứng im, không dám nhúc nhích nhìn ông chủ của họ mặt tái nhợt trong tay người bí ẩn kia.
Khi thùng hàng cuối cùng được bỏ lên xe, Lục Tây nhìn qua người phụ nữ áo đen. Cô ta gật đầu ra hiệu cho họ rời đi. Lục Tây có chút do dự khi thấy chỉ còn cô ở lại một mình.
"Đi nhanh đi" giọng cô ta hét lên.
Đoàn xe vội vã rời đi. Khi chiếc xe cuối cùng mất hút trong bóng đêm, người phụ nữ mới xoay Thành Phong lại tiếp tục làm lá chắn, từ từ lùi dần về góc tối.
"Nếu không muốn nhặt xác hắn thì tốt nhất đừng cố làm gì" cô ta vừa đe dọa vừa lùi lại. Cả đám vẫn không dám nhúc nhích. Thành Phong bước đi theo mệnh lệnh, mồ hôi đã ướt đẫm cả lưng áo.
Vào đến một góc tối cách xa đám người ngoài kia, cô dùng bảng súng đập mạnh vào gáy Thành Phong khiến hắn la lên một tiếng rồi gục xuống. Tiếng xe mô tô gầm lên. Một gã vội chụp lấy súng bắn liền mấy phát theo tiếng xe chạy.
Mấy tên gần đó vội chạy tới đỡ Thành Phong đang bị ngất đi.
Từ đằng xa, một chiếc xe đen đậu kín đáo trong bóng tối, Lâm Cảnh Thần ngồi bên trong đã chứng kiến tất cả. Toàn thân anh ta toát lên sát khí đằng đằng, ánh mắt như toé lửa khi bóng chiếc mô tô vụt qua. Một lát sau chiếc xe cũng lăn bánh. Lục Đông ngồi phía trước báo cáo Lục Tây đã đưa hàng về đến nơi an toàn.
Tối nay Lâm Cảnh Thần nhận được một tin nhắn nặc danh báo động tĩnh của Thiên Du. Thật ra người của anh phải theo dõi bọn chúng cũng đã báo lại giống như vậy. Cho đến khi anh thấy sự xuất hiện của người bí ẩn kia thì dường như những nghi vấn trong đầu đã có câu trả lời.