Cánh cửa căn hộ mở ra rồi nhanh chóng đóng lại. Hàn Tuyết ngồi phịch xuống ghế sô pha, vẻ mặt mệt mỏi. Lúc này có một cơn đau nhói truyền đến từ vai trái của cô.
Hàn Tuyết đi vào phòng tắm, trút bỏ bộ đồ đen trên người xuống. Nhìn vào gương cô thấy một vệt đỏ trên vai, máu rỉ xuống chảy thành những đường nhỏ. Cô thở dài, may mà đạn chỉ sượt qua da, không găm vào thịt. Nhưng cảm giác đau rát cũng rất khó chịu. Cô thoáng chau mày.
Chợt tiếng chuông cửa vang lên dồn dập khiến Hàn Tuyết giật mình. Giờ này đến nhà cô chỉ có thể là Lâm Cảnh Thần. Cô lấy vội áo choàng tắm mặc vào để che vết thương.
Cửa mở, đập vào mắt Hàn Tuyết là khuôn mặt băng giá của Lâm Cảnh Thần. Anh không nói gì mà cứ bước thẳng vào bên trong. Hàn Tuyết đóng cửa lại, lấy vẻ mặt bình tĩnh hỏi
"Sao giờ này anh lại đến đây?"
Lâm Cảnh Thần lúc này mới nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu thẳm không đoán được cảm xúc.
"Tại sao không nghe điện thoại của anh?"
Hàn Tuyết giật mình, cô nhanh chóng lấy lí do đã chuẩn bị sẵn.
"Chắc do lúc nãy em mệt quá ngủ quên nên không biết anh gọi"
Lâm Cảnh Thần đứng rất gần với Hàn Tuyết, im lặng không nói gì.
Chợt anh vòng tay qua eo, kéo cô ôm vào lòng. Hàn Tuyết bị bất ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn trong vòng tay của Cảnh Thần.
Khi ôm cô, Lâm Cảnh Thần mới phát hiện ra mùi máu tanh thoang thoảng. Mặt anh tối sầm lại. Ánh mắt Cảnh Thần rơi trên vai Hàn Tuyết. Lúc này máu đã thẩm qua lớp vải hiện lên vệt màu đỏ trên áo choàng. Anh buông tay ra, kéo lớp áo choàng trên vai Hàn Tuyết qua, trên bờ vai trắng noãn của cô đã thấm đẫm máu chảy ra.
"Vậy tối nay đúng là em?" Giọng anh khàn hẳn Hàn Tuyết chỉ gật đầu, sắc mặt cô hơi nhợt nhạt. Nhìn thái độ của Lâm Cảnh Thần cô biết anh đã đoán ra được sự việc nên cũng không muốn giấu giếm nữa. Cảnh Thần cúi xuống định bế Hàn Tuyết đi bệnh viện nhưng cô đã nắm lấy cánh tay anh nhẹ giọng nói :
"Không cần đến bệnh viện đâu. Anh giúp em một chút nhé"
Cô kéo anh đến ghế sô pha, tay chỉ về hướng hòm thuốc dưới kệ tủ. Anh lấy rồi đến ngồi cạnh, bắt đầu giúp cô xử lý vết thương. Hàn Tuyết lưng tựa vào ghế, khẽ nhắm mắt lại.
"Tại sao em lại mạo hiểm như vậy?" Giọng Lâm Cảnh Thần vang lên bên tai cô, anh vẫn chăm chú rửa vết thương mà không nhìn lên, dường như anh đang cố kìm nén sự giận dữ của mình.
Hàn Tuyết từ từ mở mắt lên, cô xoay người qua nhìn thẳng vào Lâm Cảnh Thần
"Bởi vì em là người của Hắc Bang. Em không muốn có hiểu lầm giữa Hắc Bang và Thần Không" từng lời từng chữ của cô rất rõ ràng. Hàn Tuyết đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo.
Bàn tay đang lau vết thương trên vai Hàn Tuyết dừng lại. Đồng tử đen sẫm của Lâm Cảnh Thần như co rút.
"Lần đầu em gặp anh trong nhà kho em đã phát hiện hai người kia là người của Hắc Bang". Hàn Tuyết không chờ anh hỏi, cô tiếp tục nói.
"Em biết quy tắc xưa giờ hai bên nước sông không phạm nước giếng nên điều này rất kỳ lạ khi bọn chúng dám động vào hàng của Thần Không. Em đã âm thầm điều tra nhưng phải công nhận là Thần Không bảo mật thông tin rất tốt. Em đành phải xin vào làm ở tập đoàn để tìm cơ hội. Khi tra ra được là do bên Thiên Du em đã suy nghĩ tìm cách lấy lại hàng cho bên anh trước để hóa giải hiểu lầm. Rồi mới giải thích với anh nhưng giờ đã bị anh phát hiện." Hàn Tuyết mỉm cười áy náy nhìn anh.
Lâm Cảnh Thần tiếp tục thoa thuốc cho cô. Lần mà anh bắt gặp Hàn Tuyết đứng trò chuyện thoải mái cùng Thẩm Bạch anh đã nghi ngờ cô liên quan đến Hắc Bang. Miệng Hàn Tuyết khẽ rên lên một tiếng khi nước sát trùng được tưới lên vết thương.
"Biết đau mà không biết sợ" giọng anh rất trầm.
"Cảnh Thần, em xin lỗi, em không cố ý gạt hay lợi dụng anh" cô hít một hơi nói tiếp. Đây là lần đầu tiên Hàn Tuyết trực tiếp gọi tên anh. Hai người vẫn bốn mắt nhìn nhau, không ai né tránh ai.
"Em không muốn việc của Bang và tình cảm của mình bị nhầm lẫn với nhau. Em ... thích anh là thật. Chỉ là ngay lúc đầu vào Thần Không, em không nghĩ là em sẽ thích anh nên sau này em mới quyết
định giải quyết xong chuyện này em mới bày tỏ với anh" Hai bàn tay của Hàn Tuyết xoắn chặt với nhau. Ban nãy nguy hiểm cô không sợ, giờ khi đối mặt với Cảnh Thần cô lại căng thẳng.
Khi câu nói "em thật sự thích anh" thốt ra từ miệng Hàn Tuyết, sắc mặt âm u từ nãy giờ của Lâm Cảnh Thần có chút biến chuyển. Hai hàng chân mày đang chau lại giãn ra một chút. Anh vẫn không nói gì, tiếp tục lấy miếng băng gạc cố định lên vai cô.
"Em đã nói hết rồi. Nếu anh muốn thay đổi ý định thì giờ vẫn kịp. Em hoàn toàn tôn trọng quyết định của anh" Hàn Tuyết mím môi. Cô cũng đã dự tính tình huống xấu nhất xảy ra nếu anh không chấp nhận những điều này.