Hàn Tuyết tan ca thì đi bộ về nhà. Khu chung cư cô ở nằm không xa tiệm cà phê, đi tầm mười lăm phút là đến. Đây là khu chung cư cao cấp, nằm ngay trung tâm thành phố, gần trường đại học của cô nữa. Bên dưới khu chung cư đầy đủ các tiện ích cần thiết, hệ thống an ninh cũng rất an toàn.
Khi vào căn hộ của mình, cô mới thả người trên ghế sô pha thở phào một tiếng. Căn hộ của cô thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, tông màu trầm tạo cảm giác ấm áp. Sự kiện chiều nay đã phá vỡ sự yên bình trong cuộc sống của cô. Hàn Tuyết cầm điện thoại lên suy tư một lát rồi nhấn nút gọi.
Không đợi lâu đầu dây bên kia có tiếng trả lời, chất giọng trầm ấm "Nha đầu nay mới chịu nhớ đến ba sao?"
"Chẳng phải tuần trước con mới vừa gọi cho ba mà?!" Hàn Tuyết bật cười khi nghe giọng hờn dỗi của đầu bên kia.
Dù sao Đông Trấn cũng chỉ có một cô con gái rượu duy nhất là Hàn Tuyết. Ông muốn bao bọc, bảo vệ cô không hết còn cô thì hay rồi, lặng lẽ tự chọn trường đại học, chạy đến nơi xa xôi sống một thân một mình.
"Thế nào, có chuyện gì sao con gái? Không phải tự dưng con gọi chỉ để nói nhớ ba thôi đó chứ?"
"Con muốn hỏi ba chuyện này"
Bên kia điện thoại im lặng chờ cô nói tiếp.
"Hắc Bang có hoạt động về phía nam không ba?"
"Sao con lại hỏi chuyện này? Trước giờ chúng ta chỉ hoạt động ở miền Bắc. Miền Nam thuộc về tập đoàn Thần Không. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng nên tránh đụng chạm là tốt nhất."
"Tập đoàn Thần Không" \- Hàn Tuyết nhớ lại đúng là đã nghe từ này trong cuộc nói chuyện của những người kia.
"Con gây rắc rối gì rồi phải không?" Đông Trấn vội hỏi
"Ah không, lúc trước chú Ngô có tặng cho con một quán bar ở Nam Thành, sắp tới con chuẩn bị tốt nghiệp, có thời gian cũng muốn xem xét quản lý chỗ đó nên mới hỏi ba để tiện mà làm việc." Hàn Tuyết nói dối một cách trôi chảy khiến Đông Trấn không hề nghi ngờ. Bởi đúng là lão Ngô có tặng một quán Bar cho con gái ông nhân dịp sinh Nhật mười tám tuổi.
"Làm việc kỹ lưỡng như vậy là tốt. Ba tin con sẽ sắp xếp ổn thỏa. Hãy nhớ đằng sau con luôn có ba, cần bất cứ điều gì hãy cho ba biết!" Đông Trấn trầm ngâm dặn dò con gái.
"Dạ, con biết mà. Ba nhớ giữ gìn sức khỏe nha." Nói xong Hàn Tuyết tắt máy, chau mày suy nghĩ.
Việc quán bar cô đã âm thầm quản lý mấy năm nay. Chiều nay khi thấy hình xăm trên cánh tay của hai gã đàn ông kia Hàn Tuyết đã có chút kinh ngạc. Đó là ký hiệu người trong Hắc Bang. Cô chỉ muốn xác nhận lại liệu có người trong Hắc Bang đã âm thầm ra tay sau lưng ba cô. Nhưng sự việc chưa rõ ràng cô không muốn đánh rắn động cỏ.
Hàn Tuyết là con gái cưng của bang chủ Hắc Bang \- Đông Trấn. Đây là bang phái xã hội đen mạnh nhất miền bắc. Từ nhỏ lớn lên trong bang cô đã chứng kiến bao cảnh thanh toán đổ máu. Nên cảnh tượng cô chứng kiến lúc chiều không làm cô sợ hãi.
Cô vốn là bảo bối quý giá nhất của cha cô và bốn lão đại trong bang. Bởi vì sinh khó nên mẹ cô đã qua đời sau khi sinh cô. Một tay Đông Trấn cùng các lão đại nuôi nấng, truyền thụ bãn lĩnh cho cô. Nhưng Hàn Tuyết sớm chán ghét cảnh giang hồ đẫm máu, sống trong nguy hiểm không ngày nào yên.
Vừa tốt nghiệp cấp ba xong, cô đã lẳng lặng đăng ký học đại học ở Nam Thành. Mọi hành động của cô đều được bảo mật tuyệt đối nhằm tránh tai mắt của kẻ thù. Thậm chí họ của Hàn Tuyết cũng theo họ của mẹ cô. Dù sao cũng là thiên kim tiểu thư của Hắc Bang, cô luôn là mục tiêu của nhiều thế lực.
Đông Trấn đã bảo vệ cô rất cẩn thận, chưa bao giờ để cô lộ mặt xuất hiện nên bên ngoài dù biết Hắc Bang có một đại tiểu thư nhưng chưa ai được thấy mặt cô. Thấy con gái cưng kiên quyết như vậy, Đông Trấn cũng không cách nào khác, chỉ có thể chiều theo ý cô, để cô được trải qua thời sinh viên vui vẻ như bao cô gái khác.
Ngẫm nghĩ một hồi, Hàn Tuyết gọi thêm một cuộc gọi. Đầu dây bên kia là một chất giọng ngọt ngào :
" Ôi bé cưng, hôm nay nhớ đến chị rồi sao?"
Toàn là dân xã hội đen mà sao thích nói giọng hờn dỗi không vậy \- Hàn Tuyết thầm nghĩ trong lòng. Sau đó cô cất giọng nhàn nhạt "Kiều, giúp em điều tra chuyện này"
"......"
" Được, vẫn là phương thức cũ phải không bé cưng?" Tưởng Kiều \- người phụ nữ duy nhất trong tứ lão đại, nhanh chóng đồng ý yêu cầu của Hàn Tuyết không cần hỏi lí do, chỉ cần cô muốn là được.
"Đúng vậy, không được cho ba em biết" Hàn Tuyết nhắc nhở rồi cúp máy.
Đầu dây bên kia thở dài "Haizz, người ta nhớ em muốn chết mà chẳng nói thêm được vài câu"
Hàn Tuyết buông điện thoại xuống rồi đi vào phòng tắm. Một lát sau cô bước ra mang theo mùi thơm dịu ngọt của sữa tắm, hai má có chút ửng hồng. Sau một ngày mệt mỏi giờ thần sắc của cô đã khá hơn. Cô đem laptop vào phòng ngủ, ngồi dựa vào đầu giường kiểm tra email vừa chuyển đến. Email được mã hóa cẩn thận, cô làm vài thao tác giải mã rồi chăm chú đọc.