Lục Đông mang cà phê vào phòng chủ tịch rồi báo cáo "Boss, cô ta vẫn sinh hoạt, làm việc bình thường, không có dấu hiệu báo cảnh sát".
Lâm Cảnh Thần đang ngồi xoay lưng lại với bàn làm việc, ngắm nhìn thành phố từ trên cao qua lớp cửa kính, trầm ngâm không nói gì.
Bọn họ đã điều tra lý lịch của Hàn Tuyết. Gia đình cơ bản, bình thường nhưng bởi vì quá bình thường nên càng bất thường. Gia đình cơ bản mà có thể cho con gái ở khu chung cư cao cấp đắt đỏ ngay trung tâm thành phố. Một cô gái bình thường lại có bản lĩnh không hề sợ chết như vậy ?? Thậm chí người của Lâm Cảnh Thần tìm theo địa chỉ gia đình cô đến nơi chỉ là một địa chỉ ma.
Tô Yên gõ cửa bước vào cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta. Cô đem theo một tập hồ sơ để trên bàn nói
"Lâm tổng , đây là hồ sơ các ứng viên cho vị trí trợ lý. Mời Lâm tổng xem xét qua!"
Lâm Cảnh Thần xoay loại, hờ hững nhìn tập hồ sơ trên bàn, cầm lên xem qua một lượt. Chợt ánh mắt dừng lại trên một tờ giấy, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời chỉ với nụ cười mỉm, sinh viên năm cuối khoa quản trị kinh doanh. Ngón tay Cảnh Thần gõ gõ lên mặt giấy có chút suy tư. Lục Đông thoáng nhìn vào cũng giật mình. Anh ta nhìn Tô Yên gật đầu ra hiệu.
Tô Yên nhanh trí cầm hồ sơ này lên nói "Vậy tôi chọn người này nha Lâm tổng".
Khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt khiến người khác không đoán được suy nghĩ. Tô Yên thấy anh ta gật đầu rồi mới yên tâm đi ra.
Lúc này Lục Đông mới thốt lên một câu "không ngờ chạy đông chạy tây cuối cùng lại tự chui đầu vào rọ"
Hàn Tuyết trở về căn hộ sau khi tan ca. Tắm rửa xong cô lấy ít đồ ăn còn lại trong tủ lạnh ra hâm nóng để ăn tối. Cô vừa ăn vừa mở laptop lên kiểm tra hộp thư.
"Ha" cô thốt lên một tiếng thật to khi đọc Mail vừa nhận được. Đơn xin việc làm trợ lý ở tập đoàn Thần Không của cô đã được hồi đáp. Cô được nhận làm luôn mà không cần phỏng vấn gì thêm.
Hôm trước khi Hàn Tuyết nhìn thấy thông tin tuyển dụng cô đã quyết định thử đăng ký, chỉ khi vào được tập đoàn cô mới có cơ hội điều tra được nhiều thứ hơn. Nam Thành không phải địa bàn của Hắc Bang nên cô không thể tùy tiện dùng người trong bang, chỉ đành đích thân làm. Không ngờ lại thuận lợi như vậy. Một tập đoàn lớn đương nhiên khi xin việc độ cạnh tranh cũng rất cao. "Đi bước nào tính bước đó vậy" Hàn Tuyết nghĩ.
Sáng hôm sau, khi thức dậy Hàn Tuyết gọi cho quản lý Vương xin nghỉ việc. Mùa hè gần kết thúc, cô chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp và làm việc tại Thần Không nên không cần làm việc ở tiệm cà phê nữa. Công thức cà phê cô cũng đã học được. Quản lý Vương đầy tiếc nuối nhưng chẳng thể làm gì hơn.
Sau khi sắp xếp xong , Hàn Tuyết thay một bộ đồ công sở cho phù hợp. Cô mặc áo sơ mi lụa màu trắng ngà, quần tây đen suông cùng đôi giày cao gót tôn lên đôi chân dài của cô. Quần áo đơn giản nhưng khi cô mặc lên lại đầy khí chất, không giống như nhân viên bình thường làm công ăn lương. Cô buộc mái tóc đen dài, hơi xoăn lên cao, lộ ra chiếc cổ trắng muốt, thon thả.
Tòa nhà của tập đoàn Thần Không chỉ cách chung cư của Hàn Tuyết mười phút lái xe. Lúc xuống tầng hầm, cô có chút phân vân khi đứng trước dàn xe. Cuối cùng cô chọn chiếc BMW màu đen rồi từ từ lái ra ngoài. Đây là chiếc xe ít gây chú ý nhất của cô rồi.