Rõ ràng là cố ý, còn nói thành hướng dẫn, chỉ là Kỷ Dao không nói gì, nhưng cũng thực sự không vẽ nổi nữa, đặt bút lông qua một bên: "Ta đã nói ta vẽ không tốt, vẫn để Từ công từ lên đi."
Nàng chuyển giấy Tuyên Thành qua một bên, gập lại che giấu vết tích vẽ vừa rồi.
Từ Lang thấy nàng cảm xúc không tốt, liền cầm lấy bút lông.
"Kỷ tiểu thư muốn xem cái gì?" Hắn hỏi.
Kỷ Dao nói: "Từ công tử am hiểu vẽ cái gì thì vẽ cái đó đi."
Từ Lang suy nghĩ một chút, cổ tay chuyển động, thấy trên giấy Tuyên Thành nhanh chóng xuất hiện con vịt đang dạo chơi trên mặt nước.
Những động vật nhỏ này tỷ tỷ cũng vẽ, tương đối có tình ý, nhưng Từ Lang vẽ rất chân thật, sống động như thật. Hắn lại tăng thêm vài nét bút, bên cạnh con vịt có bờ sông, trên bờ mọc ra mấy đóa phù dung, nở rộ, lững lờ trên mặt nước.
Con vịt ngẩng đầu nhìn đóa phù dung kia.
Vốn dĩ Kỷ Dao cũng chỉ tùy tiện nhìn, nhưng nhìn đến chăm chú, nghĩ thầm khả năng vẽ của hắn không phân cao thấp với tỷ tỷ.
Tiểu cô nương đứng bên cạnh nam nhân trẻ tuổi, vóc dáng vừa mới đến cổ của hắn, sườn mặt lộ ra cũng giống như đóa phù dung xinh đẹp kia.
Lọt vào mắt Dương Thiệu, trong lòng có hơi nhói.
Chẳng qua chưa chắc Kỷ Dao đã thích Từ Lang, nếu không thì vừa nãy nàng đã nhận khăn của Từ Lang, nàng sẽ thể hiện tốt một chút ở trước mặt hắn, chứ không phải vẽ con chim ưng thành thế này.
Hôm nay nàng đến đây, có lẽ do Kỷ phu nhân yêu cầu.
Kỷ Đình Nguyên ho nhẹ: "Dương Đô đốc, trà này đối với ngươi và ta đều không có ý nghĩa gì, hay là chúng ta đi đến quán rượu uống rượu?"
"Thỉnh thoảng uống trà cũng không tệ." Dương Thiệu ngồi xuống lần nữa, nâng chung trà lên.
Kỷ Dao nghe vậy, ngón tay hơi siết chặt.
Có lẽ nàng nên tìm một thời điểm nào đó nói rõ ràng với Dương Thiệu.
Tiếp tục kéo dài cũng đã không còn cần thiết, nói cái gì suy nghĩ, chỉ sẽ làm Dương Thiệu khó buông tay hơn, cũng làm khó nàng.
Bên tai nghe Từ Lang nói: "Nếu như Kỷ tiểu thư thích vẽ nét mảnh, có thể vẽ theo phong cách của Viên Hương Dục, ta thấy bút pháp vừa rồi của nàng tương tự bà ấy, bức tranh nổi tiếng nhất của bà ấy là bức 《 Bích Đào Đồ》*, không biết Kỷ tiểu thư có từng thấy qua chưa?"
*bức tranh cây hoa đào
Tên của Viên đại sư* tỷ tỷ đã từng nhắc đến, nhưng chưa từng thấy bút tích thật của bà ấy, Kỷ Dao nói: "Đã từng nghe tên, sắc đào rực rỡ, cây cối và hoa sinh sôi nảy nở."
*đại sư: cách gọi tôn trọng đối với những người có thành tựu trong một lĩnh vực nào đó.
"Đúng là như thế, bức tranh này đang treo trong thư phòng của ta, nếu như Kỷ tiểu thư muốn xem, hoặc là có rắc rối gì, có thể đến bất cứ lúc nào."
Vừa rồi mặc dù chỉ trong chớp mắt, nhưng Từ Lang đã nhìn rõ ý đồ của Dương Thiệu, nam nhân bình thường sẽ không liều lĩnh chạm vào tay của con gái, Dương Thiệu này rõ ràng cố ý với Kỷ Dao, ỷ vào thân phận Đô đốc ức hiếp nàng.
Khóe miệng Dương Thiệu nhếch lên.
Từ Lang này cho rằng mình là ai? Quan hệ giữa hắn và Kỷ Dao thế nào hắn ta biết sao? Chuyện rắc rối... Kỷ Dao mới là rắc rối lớn nhất."
Từ Lang hào hiệp như vậy, Kỷ Dao hơi giật mình: "Cảm ơn Từ công tử, nhưng mà chút tài mọn hiện giờ của ta không có cách nào vẽ được, chờ sau khi luyện thêm rồi nói sau."
Ngón tay Dương Thiệu giật giật.
Xem ra Kỷ Dao cũng thức thời, không nói muốn đến Từ gia.
Lúc Từ Lang vẽ xong, mấy người Từ lão gia cũng đến đây, nhìn thấy Dương Thiệu, cả đám đều giật mình.
Từ lão gia nói: "Dương Đô đốc có quen biết với khuyển tử* sao?"
*gọi con trai mình một cách khiêm tốn.
"Không, ta nghe nói Kỷ tiểu thư, Kỷ công tử đang ở vườn Nhã Uyển, tiện đường tới gặp một chút." Dương Thiệu thản nhiên nói, "Không ngờ Từ đại nhân cũng ở đây."
Thì ra là quen biết Kỷ gia.
Kỷ Chương không có phản ứng gì, Liêu thị lại nói: "Hầu gia cũng đến quán trà uống trà, thật sự hiếm khi."
"Đúng là hiếm khi," Dương Thiệu khẽ cười nói, "Cho nên nghe nói Tán Minh tới đây, ta cũng rất bất ngờ, ta còn nhớ rõ chuyện đấu rượu với Tán Minh ở nhà đến say."
Kỷ Đình Nguyên vậy mà đấu rượu với Dương Thiệu, vậy xem ra quan hệ của hai người rất tốt? Lông mày Từ Lang hơi nhướng lên, nghi ngờ trong lòng.
Còn tiếp tục nói thêm nữa, không chừng Dương Thiệu còn nói đến chuyện tặng mèo cho con gái, vậy chuyện hai nhà có thể thành được nữa sao. Liêu thị thực sự không ngờ được sẽ gặp Dương Thiệu vào lúc này, quả thực xấu hổ, bà nói với Từ phu nhân: "Vừa rồi qua lại một chuyến, đi hơi mệt một chút, để cho nam nhân bọn họ ở một chỗ nói chuyện đi."
Bà muốn dẫn Kỷ Dao vào phòng tránh đi.
Từ phu nhân đồng ý: "Được dịp nghỉ ngơi."
Liêu thị vẫy tay, bảo Kỷ Dao đi qua.
Ba người rời khỏi vườn Nhã Uyển.
Nhưng mà lúc gần đi, Liêu thị không kiềm được dò xét Dương Thiệu một chút.
Nam nhân trẻ tuổi cao lớn ngồi đó, ngũ quan tuấn tú như điêu khắc, đôi mắt sáng tỏ như sao, chỉ là trên người không có sự hòa nhã vừa rồi, toát ra một sự lạnh lùng, đúng là còn khí thế hơn so với Từ lão gia.
Liêu thị nghĩ thầm, không phải hắn đến vì con gái mình chứ, nếu như vậy, rốt cuộc nên lựa chọn thế nào đây?
Nhìn Kỷ Dao một cái, Liêu thị cảm thấy đau đầu.
Sao Kỷ Dao có thể không.
Nhưng nàng không có ý định nán lại, cho nên uống trà một lát, liền mượn cớ đi như xí* ra ngoài.
*đi vệ sinh.
Ở cổng vườn Nhã Uyển, nàng nói với Mộc Hương: "Ngươi xem thử Hầu gia có ở đây không, nếu ở đây, ngươi tìm ca ca, để ca ca nói..."
"Nói cái gì?" Giọng nói của nam nhân đột nhiên vang lên từ phía sau lưng.
Kỷ Dao bị dọa khẽ kêu lên.
Nàng quay đầu nhìn thấy Dương Thiệu.
"Sao Hầu gia lại ở chỗ này? Không phải đang ở bên trong vườn sao?"
Đương nhiên hắn đến tìm nàng, kết quả Kỷ Dao lén chạy đến, đúng là hợp ý.
"Chúng ta tìm nơi yên tĩnh." Kỷ Dao nhìn xung quay, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, nàng phải nói rõ ràng.
Lúc đầu ánh mắt Dương Thiệu có ý cười, sau lại có hơi tăm tối: "Ngươi muốn nói gì?"
Kỷ Dao không đáp, nhìn thấy phía tây có một góc tường kín, lập tức bước qua bên đó.
Một cảm giác không nói nên lời xông lên đầu, Dương Thiệu chậm rãi đi theo.
Hai người đứng sau tường, mặt đối mặt.
Nơi khuất ánh nắng, mặt của nàng càng trắng nõn, ngón tay Dương Thiệu vuốt ve: "Có phải nhớ bản hầu không?"
Lòng bàn tay của hắn thô ráp, lướt qua mặt nàng hơi đau, trong chớp mắt Kỷ Dao suýt muốn chạy trốn, thế nhưng mà, không được, nàng do dự như vậy cũng giống như dao cùn khiến nàng khó chịu. Có lẽ, kiếp này bọn họ không nên quen biết nhau.
Dương Thiệu nên đi tìm cô nương chăm sóc hắn mọi mặt để thích, người đó không phải là nàng.
Nàng không tốt với Dương Thiệu được như vậy, nàng cũng không có lòng tin nào.
Kỷ Dao hít một hơi thật sâu nói: "Hầu gia, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên..."
Dương Thiệu ngắt lời: "Ta không ép ngươi."
Nam nhân nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh sắc bén, bên trong lóe lên gợn sóng: "Ngươi không cần gấp gáp như vậy..."
"Không," Kỷ Dao lắc đầu, "Ta đã suy nghĩ kỹ, ngươi tiếp tục cho ta thời gian bao lâu, đáp án cũng giống như vậy."
Cương quyết như vậy, chẳng lẽ phán đoán của hắn sai lầm? Dương Thiệu nói: "Ngươi thích Từ Lang?"
"Người không cần phải quan tâm ta thích ai." Kỷ Dao cụp mắt xuống trốn tránh ánh mắt của hắn, "Hầu gia, ta không có ưu điểm gì, ta không biết ngươi coi trọng ta chỗ nào, dựa vào điều kiện tốt như Hầu gia, bao nhiêu cô nương tốt đều có thể cưới về nhà, không phải sao?"
"Cần gì phải cưới ta, ta đối với Hầu gia...không có chút tình ý nào."
Không có chút tình ý nào.
Dương Thiệu nhẹ giọng nở nụ cười: "Không có chút tình ý nào...đúng vậy, ngươi làm sao có tình cảm với ta." Mặc dù hắn đã có linh cảm Kỷ Dao sẽ không chịu, nhưng khi thật sự nghe thấy, không thua gì đâm một đao vào lòng, Hắn dùng hết mọi biện pháp, muốn khiến nàng trở thành vợ của ắn, cho dù không cần chân tình của nàng, nàng vẫn không chịu!
Hắn có quyền thế, hắn cũng có phú quý, hắn có tiền, cái gì hắn không có?
Những thứ này, chẳng lẽ nàng không muốn hay sao?
Bàn tay của hắn đột nhiên bóp lấy cổ Kỷ Dao: "Ta đã sớm nói ngươi đừng nói câu này!"
Hô hấp của Kỷ Dao cứng lại, nhìn gương mặt lạnh lẽo của nam nhân.
Tất cả dịu dàng đều biến mất, hắn chỉ còn lại lạnh lùng, lạnh lùng trước nay chưa từng có.
Lạnh thấu tận xương tủy, sắc mặt nàng trắng bệch, sợ hãi nhìn Dương Thiệu, thì ra hắn vẫn tức giận, còn tức giận đáng sợ như vậy!
Bàn tay bóp cổ nàng giống như lập tức có thể tước đi mạng sống của nàng.
Thân thể nàng run lên.
Bộ dạng yếu ớt kia như một đóa hoa, hắn có thể hái xuống bất cứ lúc nào, nghiền nát, giống như kiếp trước.
Kiếp trước, sau khi biết Kỷ Dao thích Tống Vân, hắn cũng từng muốn giết nàng, nhưng hắn không làm. Mỗi ngày vào ban đêm chăm chú nhìn nàng ngủ, hắn đều kích động muốn bóp chết nàng, thế nhưng hắn cũng không có, hắn muốn tra tấn Kỷ Dao, muốn để nàng nếm mùi vị rơi xuống đáy cốc.
Còn chưa kịp làm, Kỷ Dao đã chết.
Bây giờ Kỷ Dao sống sờ sờ trước mặt, ngay ở trong lòng bàn tay của hắn.
Dương Thiệu nhìn nàng, trong mắt sương đen dày đặc.
"Kỷ Dao, tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ ngày hôm nay..."
"Ngươi tốt nhất, vĩnh viễn không nên hối hận."
Dây trường mệnh đang đung đưa trên cổ tay, hắn giật xuống, ném bên chân Kỷ Dao. Đồ vật đã sớm hỏng rồi, sửa chữa lại cuối cùng cũng vô dụng.
Hắn quay người đi.
Kỷ Dao mất hồn, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Nàng ngồi xổm xuống nhặt dây trường mệnh lên, thầm nghĩ cuối cùng hắn cũng không mang theo nữa, vậy sau này đường hắn hắn đi, đường nàng nàng đi.
Trong lòng nàng nhẹ nhõm, nhưng lại có chút trống rỗng, không nói rõ được là mùi vị gì.