Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần

Chương 73



Trước kia khó khăn, Kỷ gia không dùng nổi băng, nhưng bây giờ Tạ phủ đưa đến rất nhiều, cũng xem như trải qua một mùa hè thoải mái.



Chẳng qua bên ngoài vẫn rất nóng, Kỷ Dao gần như không ra khỏi cửa, ở trong nhà luyện chữ vẽ tranh, giống như muốn luyện tập theo hướng tài nữ. Mãi cho đến lúc thu sang mới qua lại với các gia tộc.

Ngày hôm đó trong phòng yên lặng, chỉ có hai con mèo cãi nhau ầm ĩ, chạy tới chạy lui. Chơi một lúc thì tựa vào trên bàn của Kỷ Dao, một trái một phải ngủ gà ngủ gật.



Thật sự là hai đứa nhóc vô tư, Kỷ Dao nhìn bọn chúng, đưa tay lướt trên giấy Tuyên Thành thêm vài nét, hai con mèo hiện lên giấy.



"Tiểu thư vẽ thật đẹp!" Mộc Hương khen ngợi, "Nô tỳ nhìn ra được, đây là Miêu Miêu, đây là A Tuyết."



A Tuyết là con mèo cái nhỏ.



"Cái này nếu không nhìn ra, ta sẽ dẫn ngươi đi khám đại phu," Kỷ Dao cười, "Một lớn một nhỏ rõ ràng như vậy, trừ phi ánh mắt ngươi không tốt."



Nàng vẽ quả cầu mây mà bọn chúng thích chơi giữa hai con mèo.



"Tiểu thư vẽ thêm cây chổi đi, hai bọn quỷ nghịch ngợm, mỗi lần nô tỳ quét rác, rất thích đến quấy rối."



Kỷ Dao phì cười một tiếng, ngẫm lại nói: "Nếu không thì đặc biệt làm một cây cho bọn chúng chơi."

"Ý kiến hay đó, tiểu thư."



"Đi tìm một ít lông gà, rồi tìm thêm một cây gậy trúc ngắn..."



Tiểu nha đầu vội vàng đi tìm.



Cây chổi lông gà này đến tối mới làm xong, mèo con rất thích thú, Kỷ Dao chơi chung với bọn chúng một chút, sau đó ra ngoài ăn cơm với Liêu thị.



Đến chính phòng, thấy phụ thân và ca ca đều không ở đó, ca ca thì thôi, thường xuyên như vậy, nhưng hầu như buổi tối phụ thân vẫn trở về đúng giờ, Kỷ Dao hỏi: "Hôm nay nha môn bận rộn nhiều việc lắm sao?"



"Đâu chỉ bận rộn," Liêu thị cũng vừa nhận được tin tức, "Con nói xem chuyện gì đây? Thái tử điện hạ bị đánh lén trên đường về kinh."



"Bị ai đánh lén?" Kỷ Dao kinh ngạc, kiếp trước không có chuyện như vậy, chỉ có Thái tử đánh lén người khác.



"Nương mà biết còn cần hỏi cha con à?" Liêu thị lắc đầu, "Thời buổi rối loạn, đây chính là Thái tử, nếu như thật sự có chuyện thì rất khó lường. Nghe nói hôm nay không chỉ phủ Thuận Thiên, còn cái gì mà Hình bộ, Đại Lý Tự Khanh, rất nhiều quan viên không có cách nào về nghỉ, đều phải tra rõ."



Tra rõ, vậy rõ ràng đã bắt được sát thủ.



Kỷ Dao nghi ngờ chủ mưu phía sau là ba vị hoàng tử.



Bởi vì trước đó không lâu nghe nói, Thái tử cứu được người của cả một huyện Vu, còn loại bỏ được ôn dịch tràn lan Thương Châu, không chỉ như vậy, thậm chí còn trừng trị mấy tên tham quan, thu được lòng dân ở Thương Châu. Cho nên nhất định lập được công lớn, nhóm hoàng tử tranh đoạt hoàng quyền càng vô vọng, đương nhiên nảy ra ý đồ xấu.



Cũng không biết là ai...



Giờ phút này, mấy vị thái y đều tụ tập ở Đông cung.



Hoàng thượng, Hoàng Thái hậu, Kiều An, còn có mấy vị hoàng tử đều ở đây.



"Điều tra ra ai xuống tay độc ác chưa." Hoàng Thái hậu chửi bới, "Vậy mà muốn đưa Diễm nhi vào chỗ chết, may mắn Diễm nhi có trời cao phù hộ mới nhặt được cái mạng về! Hoàng đế, người nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc tên hung thủ kia, nhất định không thể để hắn chạy trốn! Diễm nhi của ta, suýt nữa đã chết rồi."



Bà bắt đầu lau nước mắt.



Hoàng thượng vốn ốm yếu, bỗng nhiên ho khan một trận.



Tống Diễm nghĩ thầm gì mà trời cao phù hộ, là Dương Thiệu tính chuyện như thần phái người bảo vệ, nếu không chỉ sợ mình đi đời nhà ma, nhưng mà thánh thần cũng có thể nói là trời cao không? Hắn thấp giọng nói: "Hoàng tổ mẫu, cháu trai còn cách cái chết xa lắm, chỉ là bị thương tay trái thôi, cũng không phải chuyện gì lớn."



"Cái này còn không phải chuyện lớn sao?" Hoàng Thái hậu nghĩ thầm sao đứa nhỏ này ngốc như vậy, đây là bà đang giúp hắn diệt trừ kẻ thủ mạnh!



Bà liếc Tống Vân một cái.



"Hoàng tổ mẫu, người đừng nói nữa, khiến phụ hoàng lo lắng." Tống Diễm vội vàng muốn đứng lên, "Phụ hoàng, người đi nghỉ ngơi đi, cần gì phải chờ kết quả, lỡ như mệt mỏi thì phải làm sao? Lúc đó nhi thần rất hối hận, sớm biết như vậy nên giấu phụ hoàng..."



"Con đừng lộn xộn, cẩn thận động đến vết thương." Hoàng thượng lộ vẻ xúc động, hắn vẫn lo lắng cho thân thể của ông, tuyệt đối không nghĩ đến lợi dụng việc này đối phó ai, đứa nhỏ này thực sự tiến bộ, ông vỗ vỗ bả vai Tống Diễm, "Ba bộ cùng xét xử, không tin bọn họ tra không ra, trẫm còn chờ được."



"Đúng vậy đó, đại hoàng huynh vì dân chúng không quan tâm đến tính mạng, tiến vào nơi ôn dịch, vậy mà còn có người muốn mạng của đại hoàng huynh, đương nhiên phải tra ra manh mối." Tống Thụy nói, "Đại hoàng huynh cũng đừng khuyên phụ hoàng, lúc này làm sao phụ hoàng có thể ngủ được?"



Nói cũng đúng, Tống Diễm thở dài.



Kiều An ngồi ở bên giường, nắm chặt tay của hắn.



Gần nửa canh giờ trôi qua, ba vị quan đi tới, đồng loạt quỳ trên mặt đất nói: "Hoàng thượng, chúng thần có tội, sát thủ kia chết rồi..."



"Cái gì!" Hoàng thượng tức giận, cầm chung trà quăng xuống đất, "Chết như thế nào? Các ngươi nhiều người như vậy mà không coi chừng?"



"Là bị người tra hỏi giết chết, người kia cũng nuốt độc tự sát."



Hoàng thượng tức giận đến choáng váng, trước mắt đều đen lại.



"Nhưng mà bên hông của sát thủ tìm được một lá thư." Đầu Kỷ Chương đầy mồ hôi, đem mật thư trình lên, "Mời Hoàng thượng xem qua."



Hoàng thượng xem mấy lần, cảm thấy trong cổ ngây ngấy, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.



Chuyện này sao có thể!



Mệnh lệnh trên thư kia, chữ viết quen thuộc, là của Tống Vân!



Không, tuyệt đối không có khả năng này.



Nhưng mà Hoàng thượng nén mùi tanh kia xuống, thình lình ném tin lên mặt đất, gào to nói: "Vân nhi, chuyện tốt ngươi làm!"



Sau khi Tống Vân sững sờ, vội vàng quỳ xuống đất: "Phụ hoàng, nhi thần chưa từng làm, xin phụ hoàng minh xét!"



Tốt, quả nhiên là hắn, Hoàng Thái hậu nghiêm nghị quát: "Hoàng thượng cũng nói là ngươi, ngươi còn muốn chối cãi sao? Vân nhi, ta thật không ngờ ngươi độc ác như vậy, muốn mưu sát đại ca ruột của mình! Ngươi còn không bằng súc sinh!"



"Hoàng tổ mẫu, trong đó chắc chắn có điều kì lạ, nhị ca hiền lành lương thiện, sẽ không đối với đại ca như vậy đâu." Tống Thụy đứng ra nói giúp.



Tống Diễm cẩn thận nhớ lại chuyện kia, đột nhiên nói: "Phụ hoàng, thư này nhất định không phải do nhị đệ viết, con nhớ lúc trước bắt được sát thủ này đã sai người lục soát người hắn, vốn dĩ chưa từng phát hiện có lá thư này. Hơn nữa, nếu thật sự là nhị đệ, sao lại ngu xuẩn như vậy, có thể để lại sơ hở trên người sát thủ? Từ nhỏ nhị đệ thông minh như vậy..."



Thế mà hắn lại nói giúp mình, trong lòng Tống Vân chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Diễm.



Hai người bốn mắt nhìn nhau, có một loại tình cảm khó diễn tả thành lời.



Hoàng thượng suy nghĩ một lát, vuốt ngực nói: "Vân nhi, con đứng lên đi, trẫm cũng thấy con không phải người gây nên," Ông Mệnh lệnh cho quan xét xử, "Tiếp tục điều tra, buông công việc mấy ngày nay ra, tập trung điều ra chuyện này."



Quan thẩm tra tuân lệnh, quay người rời khỏi.



Thấy Hoàng thượng cứ như vậy mà bỏ qua cho Tống Vân, Hoàng Thái hậu tức giận đến mức không muốn nói chuyện với đứa con trai này, vịn tay cung nữ rời khỏi Đông cung.



Vụ án này chưa điều tra rõ ràng, nhưng lại phát hiện bức thư kia là giả mạo, Tống Vân có thể rửa sạch thanh danh.



Phủ Sở vương.



Tống Vân ngồi trên ghế, mưu sĩ cố gắng khuyên giải: "Điện hạ, bây giờ Hoàng thượng tín nhiệm Thái tử điện hạ như thế, nếu điện hạ vẫn không ra tay, chỉ sợ giang sơn này..."



Tống Vân sao có thể không biết?



Nhưng mà Tống Vân không còn lòng dạ nào, chuyện lần trước vô cùng nguy hiểm, có người giả mạo danh nghĩa của hắn ám sát Tống Diễm, cho dù là phụ hoàng hay Tống Diễm, đều thật lòng tin tưởng hắn, không có bất cứ tra hỏi nào. Tình cảnh như vậy, hắn lại muốn phản bội bọn họ sao?



Từ nhỏ mẫu phi đã dạy bảo mình, quan trọng nhất là lương thiện, hắn khó mà vượt qua được chướng ngại này, tương lai cho dù có đoạt được Đại Yên, cũng sẽ bị người khinh bỉ, mẫu phi cũng sẽ vô cùng thất vọng.



Giấc mộng này, phải vỡ nát rồi, Tống Vân mất hết ý chí, thở dài một hơi.



Sau Tết Trùng Cửu*, hoàng thượng càng bệnh nặng hơn, nằm trên giường bệnh không dậy nổi.



*Mùng 9 tháng 9.



Các thái y ra ra vào vào, cuối cùng hết cách xoay chuyển.



Bầu trời kinh thành như phủ một tầng âu lo, đám quan chức gặp nhau, ngay cả lời chào hỏi cũng ít đi.



Ngày hôm đó Dương Thiệu ngồi trong Đông cung, nói chuyện với Tống Diễm cặp mắt đỏ ửng.



"Vi thần biết điện hạ đau lòng, nhưng nên đề phòng tuyệt đối không thể lơ là." Dương Thiệu nói, "Xin điện hạ hạ lệnh, tất cả binh mã trong kinh thành đều quy về tay của vi thần, bảo đảm an toàn của điện hạ."



Tống Diễm kinh hãi: "Vì sao vậy?"



Dương Thiệu nói: "Tấm lòng điện hạ lương thiện, nhưng người khác chưa chắc đã như vậy, có lẽ sẽ thừa dịp bệnh tình Hoàng thượng nguy cấp, gây rối loạn kinh thành." Ví dụ như Tống Thụy, kiếp trước hắn đã làm như vậy, "Điện hạ tình nguyện chắp tay nhường lại tất cả sao?"



Thái y nói, phụ hoàng không được nữa, cho dù có đem giang sơn ra đổi, phụ hoàng cũng không thể sống lâu trăm tuổi, Tống Diễm nghĩ thầm không thể phụ lòng phụ hoàng, cuối cùng ông ấy không phế bỏ mình, có thể thấy được mong đợi đối với mình. Hắn nhất định sẽ giúp cho Đại Yên kéo dài trăm năm, giàu có thịnh vượng.



"Dương Đô đốc." Tống Diễm nghiêm túc nói, "Ta lập tức viết dụ*, để ngươi bảo vệ kinh đô thật tốt."



*mệnh lệnh cấp trên đưa xuống cấp dưới.



"Vâng!" Dương Thiệu nhận lệnh.



Đang chuẩn bị đi thì Tống Diễm gọi hắn lại: "Dương Đô đốc, gần đây ngươi có chuyện gì vậy?"



Hắn cảm nhận sát khí giữa hai đầu lông mày của Dương Thiệu rất nặng.



Khóe môi Dương Thiệu nhếch lên: "Không có, vi thần chỉ lo lắng cho điện hạ."



Có phải không, Tống Diễm nghi ngờ.



Đạt được quyền lực này, Dương Thiệu lập tức loại bỏ bất cứ quan tướng nào có liên quan đến Tống Thụy, Tống Vân, trong cung cấm cũng đổi người, ngay cả con ruồi cũng không chui lọt vào.



"Tất cả đều bố trí xong, thậm chí là phủ Sở vương, phủ Tĩnh vương cũng phái người giám sát." Trần Tố bẩm báo.



Dương Thiệu khoát khoát tay.



Cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi, hắn muốn quyền lực sẽ rơi vào tay hắn, một tay hắn đỡ đầu, có chút mệt mỏi, vô tình ngủ thiếp đi.



Trong mơ, chiến tranh giết chóc không ngừng, hắn cầm một thanh trường kiếm xông vào trong lều, vốn muốn giết tên thủ lĩnh, ai ngờ khi mở màn ra, lại nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, kêu "Hầu gia". Hắn vứt bỏ kiếm, muốn đi lên ôm nàng, nàng lại nói, "Ngươi tránh ra...Ta không cần ngươi."



"Ta không có chút tình cảm nào đối với ngươi."



Trong lòng hắn giận dữ, nhào tới đè nàng ở phía dưới, bắt nạt nàng khóc thút thít từng tiếng, hắn muốn nhìn nàng khóc như vậy, cầu xin hắn như vậy.



Bỗng nhiên bên ngoài sấm sét đùng đoàng một tiếng, khiến Dương Thiệu bừng tỉnh.



Hắn mở to mắt, mới phát hiện mình đang ở phủ Đô đốc, bên cạnh hắn làm gì có bóng dáng Kỷ Dao.



Nhưng mà, Kỷ Dao, cuối cùng rồi sẽ có một ngày nàng sẽ phải nếm mùi vị này!



Bên ngoài mưa ào ào rơi xuống.



Tống Thụy thình lình đập vỡ đồ trên bàn, khẽ quát: "Tống Diễm lại lợi hại như vậy, hắn lại có thể tính trước như thế?"



Nắm tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay, trước khi hắn còn chưa hành động, đã cắt đứt mọi con đường!



Hạt mưa kia như trực tiếp đánh vào trong lòng của hắn.



Sớm biết như vậy, hắn nên hành động sớm một chút...



Vốn dĩ cho rằng Tống Diễm và Tống Vân sẽ chém giết lẫn nhau, hắn làm ngư ông đắc lợi, ai ngờ Tống Vân như rùa đen rụt đầu, hắn thật xem trọng hắn ta!



Đến cuối tháng mười, Hoàng thượng hấp hối.



Hoàng Thái hậu khóc đến suýt ngất đi, công chúa Phúc Gia cũng nhỏ giọng khóc thút thít, tất cả mọi người đều ở bên ngoài, Hoàng thượng gọi Hoàng Quý phi vào.



Nhìn Hoàng đế gầy gò, Hoàng Quý phi không chảy nước mắt, dường như bà đã khóc đủ nhiều, bà muốn cho Hoàng thượng thấy dáng vẻ đẹp nhất của bà.



"Như vậy tốt nhất, trẫm sợ nàng đau buồn, không sợ cái khác," Hoàng thượng nắm chặt tay Hoàng Quý phi, "Vừa rồi trẫm viết một đạo thánh chỉ, phong nàng làm Hoàng hậu. Trẫm có lỗi với nàng, vẫn kéo dài đến bây giờ...Tống Diễm là một đứa trẻ tốt, sẽ hiếu thảo với nàng, hắn cũng sẽ tốt với Vân nhi."



Lúc trước, ông trái lo phải nghĩ, vẫn không phế bỏ Tống Diễm, con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, đó là đứa trẻ quý giá cỡ nào.



Tin rằng hắn cũng có thể hiểu được vì sao phụ hoàng hắn lại muốn phong ngôi vị Hoàng hậu này.



Bởi vì ông kiên quyết Tống Diễm là Thái tử, nên chỉ có thể phụ người khác, Tống Diễm nhất định hiểu rõ.



Hoàng Quý phi nghe được lời này, nước mắt không kiềm được rơi xuống: "Hoàng thượng, thần thiếp không muốn xa người, thần thiếp muốn đi cùng người."



"Bậy bạ, nói lời gì vậy." Đôi mắt Hoàng thượng ẩm ướt, "Đại Yên chúng ta không có tuẫn táng*, nàng sống cho tốt, nhìn Vân nhi lấy vợ sinh con, nhìn Yên Yên lấy chồng, cũng xem như thay trẫm nhìn."



*chôn theo người chết.



Hoàng Quý phi nghẹn ngào.



"Tú Sơ, cả đời này trẫm hối hận rất nhiều chuyện, duy nhất không hối hận chính là được gặp nàng, chỉ tiếc cho nàng, ở bên cạnh trẫm nên bị vây trong cung. Chờ trẫm đi rồi, nàng ra ngoài đi nhiều xem nhiều, trẫm sẽ... ở bên cạnh nàng, có lẽ nàng không nhìn thấy trẫm..."



"Tú Sơ, đến đây cho ta ôm một cái."



Hoàng thượng nhắm mắt lại, trong bóng tối nhìn thấy tiểu cô nương đang chờ ông, tiểu cô nương trước kia ông thích, thuần khiết lại ngây thơ...Cũng được, trên đường hoàng tuyền cũng không cô đơn.



.......



Chiêu Nguyên mùng sáu tháng mười một năm hai mươi ba, Hoàng đế băng hà.



Toàn thành để tang.



Mái hiên trước cửa Kỷ gia cũng treo đèn lồng trắng.



Ngày hôm đó, bông tuyết rơi đầy, Kỷ Dao ngẩng đầu nhìn trời, nhớ tới kiếp trước, khi đó Hoàng thượng còn chưa băng hà, có lẽ đời này mắc bệnh lại còn phê duyệt tấu chương, mệt nhọc quá sức.



Cả đời con người, phú quý quay đầu chính là không.



Sợ con gái cảm lạnh, Liêu thị kéo nàng vào trong, phủi tuyết trên người xuống cho nàng: "Ngơ ngẩn gì đấy, coi chừng cảm lạnh."



"Ngắm tuyết đó."



Nàng còn có tâm tình ngắm tuyết.



Hoàng thượng ra đi, kinh thành cấm bất cứ chuyện vui mừng, trong vòng ba tháng không thể cưới gả. Như vậy, chuyện của con gái lại phải dời về sau.



Dù gì còn phải đính hôn trước, sau đó chuẩn bị đồ cưới, tính thế nào cũng phải đến mười bảy tuổi mới có thể gả đi, Liêu thị sầu não.



Nữ nhân trong nhà đều nghĩ đến việc này, Kỷ Chương lại tiếc thương minh quân mất quá sớm, lắc đầu nói: "Đại Yên có thể phồn thịnh như vậy đều nhờ có Hoàng thượng, nhớ năm đó loạn trong giặc ngoài, bạo động xảy ra bốn phía, đều một mình Hoàng thượng chống đỡ, quan tam phẩm như ta cũng là được Hoàng thượng xem trọng..."



Ông nghẹn ngào nói.



Tính tình này của phụ thân thật là.



"Cha, không phải còn có tân đế* sao, tiên đế** đã tin tưởng hắn, tất nhiên hắn sẽ giúp Đại Yên tiếp tục thịnh vượng."



*Hoàng đế vừa lên ngôi.

**Hoàng đế đã mất.



"Đúng vậy," Liêu thị cũng an ủi, "Không phải chàng nói tân đế rất hiếu thảo sao, khóc đến hôn mê mấy lần, mấy ngày vẫn không ăn uống, có được tấm lòng hiếu thảo như vậy không dễ dàng."



Kỷ Chương thở dài: "Chỉ hi vọng như vậy."



Liêu thị chớp mắt: "Tân đế giữ đạo hiếu, vẫn để Dương Đô đốc giám quốc à?"



Từ sau khi Hoàng đế băng hà, người trong miệng đám quan chức nhắc đến nhiều nhất chính là Dương Thiệu, Tống Diễm vô cùng kính nể tôn trọng hắn, giao toàn bộ Đại Yên cho Dương Thiệu, thậm chí là phê duyệt tấu chương. Hắn bỗng nhiên trở thành thần tử có quyền lực lớn nhất Đại Yên, dưới một người trên vạn người.



"Đúng vậy," Kỷ Chương cực kì nghi ngờ, "Trước đó ta cũng không biết tân đế tin tưởng hắn như vậy, ngay cả người như Cố Diên Niên cũng không bằng, đây chính là lão thần hai triều, những người khác càng không cần phải nói tới."



"Ôi!" Liêu thị không nén được phiền muộn, sớm biết ngày đó đã không đến quán trà Tứ Quý, cũng không biết có phải bởi vì thế nên Dương Thiệu phát hiện bọn họ muốn gả Kỷ Dao cho Từ gia không, sau này không còn đến nhà nữa. Nếu không, dựa vào hành động trước đó của hắn, nhìn như thế nào cũng là thay đổi tâm ý muốn cưới con gái mình, nếu con gái làm phu nhân Đô đốc, bây giờ thật không biết nở mày nở mặt đến cỡ nào.



Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.



Liêu thị lắc đầu, mà thôi, bây giờ nghĩ đến thì có ích gì, cuối cùng vẫn không có phúc phận này, không có duyên phận này.



Vẫn nên nghiêm túc để chọn rể hiền cho con gái thôi, nếu không phải Từ gia, thì là Chương gia, nếu không phải...Tóm lại, năm nay phải giải quyết xong.



Bởi vì Tết năm nay không thể bắn pháo hoa, người một nhà yên lặng trải qua năm mới



Toàn bộ kinh thành đều chìm vào im lặng, cho đến tháng ba năm sau.



Vốn dĩ giữ đạo hiếu phải hai mươi bảy tháng, nhưng dù sao Tống Diễm vẫn là Hoàng đế, rắn mất đầu, cho nên được các vị quan thỉnh cầu, cuối cùng cũng lên ngôi, đại xá thiên hạ, đổi niên hiệu thành Thừa Hưng.



Nhưng mà hắn vẫn chưa thoát khỏi đau buồn, còn đang ăn chay giữ đạo hiếu vì Hoàng thượng, không nghe nhạc , không ra ngoài dạo chơi, ngoài cung lại dần dần náo nhiệt trở lại, đèn lồng trắng dưới mái hiên từng nhà đều đổi thành đèn lồng đỏ.



Kỷ gia cũng không khác gì.



Liêu thị lấy ra một bộ váy màu sắc tươi đẹp cho Kỷ Dao: "Nhanh mặc cho nương xem một chút, nương quên mất dáng vẻ con gái nương mặc những bộ này rồi!"



Làm gì quá đáng như vậy, chẳng qua mộc mạc có ba bốn tháng.



Kỷ Dao đi thay, lúc ra thì thấy toàn thân là lụa trắng có hoa hải đường quấn quanh vạt áo, phía dưới là váy lụa vàng nhạt điểm chỉ vàng, dưới váy là một đôi giày thêu màu hồng, đầu giày đính hai hạt minh châu.



Bộ quần áo này mang tất cả màu sắc xuân xinh đẹp, Liêu thị nhìn không dời mắt.



"Con gái nhà mình làm sao, vẫn nhìn không ra à?" Kỷ Chương cười, "Mau mau đi thôi, Đình Nguyên đã chuẩn bị xong rồi."



Liêu thị nghe vậy kéo con gái mình lên xe.



Kỷ Dao ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ, trong lòng hơi xao động, vậy mà thấm thoát ba năm trôi qua rồi, nàng đã mười sáu.



"Hôm nay tỷ tỷ có đến không?" Nàng hỏi.



"Có lẽ không đến, Tiềm ca nhi còn nhỏ tuổi, lỡ như bị gió thổi cảm lạnh thì không được, chắc là Nguyệt nhi ở trong nhà chăm sóc thằng bé rồi."



Tỷ tỷ thương đứa nhỏ này, ước gì mỗi giờ mỗi khắc đều có thể ôm trong ngực. Nhưng mà Tiềm ca nhi cũng khiến người ta yêu thích, sau khi Tạ Tri Thận nhìn thấy đứa cháu trai này, thế mà không ở bên ngoài dưỡng bệnh nữa, chuyển về Tạ gia ở, nghe nói thân thể cũng có chuyển biến tốt đẹp.



Đợi vài ngày nữa, nàng cũng muốn đi thăm tỷ tỷ.



Rất nhanh đã đến núi Ngọc.



Cả nhà đi xuống, Liêu thị lập tức dẫn Kỷ Dao đến chào hỏi các vị phu nhân, Kỷ Dao bắt đầu đau đầu, nháy mắt với Kỷ Đình Nguyên.



Hai năm nay đều là nàng giúp đỡ Kỷ Đình Nguyên, mẫu thân mới không cằn nhằn ca ca, bây giờ huynh ấy phải có qua có lại.



"Nương, gấp cái gì? Để muội muội đi câu cá với con trước, chờ câu cá xong ăn no rồi lại gặp, có gì mà không được? Chẳng lẽ các phu nhân còn đi được sao?" Quả nhiên Kỷ Đình Nguyên hiểu ý.



"Đi câu cá trước sao được?"



"Làm sao không được?" Kỷ Đình Nguyên nắm chặt tay muội muội, "Nương, chúng con đến hồ Trân Châu trước, đợi lát nữa con đưa muội muội qua."



"Cái gì? Đợi lát nữa? Không cho phép!"



Kỷ Đình Nguyên giả vờ không nghe thấy, nhanh chóng bước ra ngoài, Liêu thị ở phía sau trơ mắt nhìn.



Kỷ Chương nói: "Mặc kệ bọn nó đi, thường ngày Dao Dao ngoan như vậy, bây giờ viết chữ vẽ tranh đều tốt, nữ công cũng không tệ, nàng còn sợ không ai cầu hôn à? Chúng ta làm cao một chút, chờ nhà khác chủ động."



"Trời ơi, tướng công còn muốn làm bộ làm tịch sao?"



"Tất nhiên rồi, dù sao ta cũng là quan tam phẩm đó!" Kỷ Chương ưỡn ngực, "Vẫn có mấy phần mặt mũi, đi thôi, chúng ta đi ngắm hoa đào, ta hái cho nàng mấy nhánh."



Liêu thị bị ông chọc cười, không tiếp tục nói nữa.



Ca ca chân dài, Kỷ Dao bị hắn kéo chút nữa thì té, kêu lên: "Đợt một chút, đợt một chút, giày thêu của muội sắp rơi rồi..."



Kỷ Đình Nguyên dừng lại.



Kỷ Dao ngồi xổm xuống mang giày lại.



Còn chưa mang xong thì bỗng nhiên bên tai nghe được tiếng gọi Đô đốc.



Nàng ngẩng đầu nhìn qua, trong đám người nhìn một cái lập tức nhận ra Dương Thiệu, mặt mày hắn tuấn tú, thân mặc áo bào màu đen, màu đậm làm bật lên vạt áo trắng như tuyết, cảm giác lạnh lẽo không diễn tả nên lời.



Xung quanh hắn, mấy vị quan viên quay quanh, hôm nay Thái phu nhân cũng đến, đi bên tay trái Dương Thiệu, mà bên phải bà bất ngờ lại là Trần Viện, không biết nói cái gì, chọc Thái phu nhân cười không ngừng. Thái phu nhân lại nói chuyện với Dương Thiệu, khóe miệng hắn cong lên, nụ cười hờ hững.



Kỷ Dao cúi đầu xuống, mang xong giày.



Mảnh lụa điểm chỉ vàng phủ trên đồng cỏ, giống như một đóa hoa xinh đẹp.



Lúc đứng lên vừa đúng lúc bọn họ đi đến bên cạnh.



Kỷ Đình Nguyên tiến lên chào hỏi: "Gặp qua Đô đốc, Thái phu nhân, Trương đại nhân, Từ đại nhân..."



Nhiều người như vậy, nhưng nàng không biết hết, Kỷ Dao chỉ đi theo hành lễ một cái.



Thái phu nhân nhìn thấy Kỷ Dao, cũng không biết nên nói cái gì, con trai nói gì mà dư tình chưa hết, nhưng chắc là về sau ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn nhắc đến nữa.



Tiếc cho đoạn nhân duyên này.



Bà lặng lẽ lắc đầu.



Trần Viện mỉm cười: "Kỷ tiểu thư, tháng sau ta chắc chắn sẽ mời ngươi đến nhà ngắm hoa, ngươi tuyệt đối đừng từ chối."



"Được, nhất định ta sẽ tới." Nàng ta không phải muốn ra vẻ với mình sao, Kỷ Dao nghĩ thầm, đáng tiếc nàng không muốn gả cho Dương Thiệu, nên nàng không đau lòng.



Nét mặt cô nương bình tĩnh, khóe miệng Trần Viện cong lên, đi qua.



Dương Thiệu cũng lướt qua người nàng, tựa như không nhìn thấy nàng.



Kỷ Dao nghĩ thầm, như vậy cũng tốt, hắn sẽ nhanh chóng lấy vợ, chỉ là Trần Viện này không biết có thật lòng hay không.



Chẳng qua không có liên quan gì đến nàng.



Nàng kéo cánh tay ca ca: "Chúng ta đi câu cá đi!"