Thật ra … nhất thời nàng không biết phải đối mặt thế nào.
Trước đó, nàng chỉ nhớ Thiên Hoan xông vào, rồi nàng bị bỏ thuốc, dựa vào chút sức cuối cùng biến vào vỏ trai, kiên quyết bảo vệ bản thân, cưỡng ép đè nén xúc động và lửa nóng trong người.
Sau đó … đợi được người tin cậy đến, lại phá vỡ mọi lớp phòng bị.
Người đó kiên nhẫn an ủi nàng, vỗ về nàng, kéo nàng khỏi ranh giới sụp đổ.
Đến cuối cùng, khi d*c vọng thức tỉnh, lại nắm lấy tay nàng, rồi …
“A Tửu, giúp ta …” hắn nói.
Cả người nàng mềm nhũn, không còn sức, mặc hắn động đậy.
Nàng chỉ mơ hồ nhớ lúc đó lòng bàn tay nóng như lửa đốt.
Thần linh cũng có d*c vọng.
Nhưng vẫn giữ vững không làm đến cuối cùng.
Nghĩ đến đây, Tang Tửu đỏ mặt.
Một màn kiều diễm, nhưng cũng khó hiểu.
Tại sao chứ?
Không muốn ư?
Tâm trạng phút chốc lại chùng xuống.
Nhưng nàng cũng không thể nào hỏi thẳng chuyện này được, nữ tử người ta vẫn cần chút mặt mũi!
Dứt khoát tránh mặt cho xong.
Dù sao … dù sao, không lâu nữa hắn sẽ viết thư hòa ly thôi …
Thì ra trong lúc không hay biết, nàng lại quen thuộc sự tồn tại của hắn đến vậy …
Trái tim mà nàng muốn bảo vệ, một lần nữa lại sắp vỡ vụn.
Tang Tửu phải thừa nhận nàng thật vô dụng, nàng vẫn yêu Minh Dạ.
“Hừ! Đồ móng heo!”
Nàng đập mạnh vào gối.
Tất cả là lỗi của Minh Dạ!
Không thể để hắn chiếm lợi! Trước khi đi … phải ngủ với hắn đã!
Nếu không thì mình thiệt mất!
Tiểu công chúa hung hăn nghĩ.
Minh Dạ cũng không biết phải làm sao, hắn biết rõ nàng đang trốn hắn.
Thật sự thì … hắn làm có hơi quá một chút …
Nhưng có vài chuyện cần phải nói rõ.
“A Tửu.”
Hắn bước vào phòng, thấy nàng đang quấn mình trong chăn.
Như đà điểu vùi đầu trong cát.
Tiếng cười khẽ không kìm được lọt vào tai Tang Tửu.
Hắn cười mình! Hắn còn cười mình!
Tiểu công chúa sao có thể chịu được cơn tức này! Thua gì cũng được nhưng khí thế không thể thua!
“Chuyện gì!” nàng vén chăn lên.
Mặt nàng tức giận phồng lên như cá nóc.
Minh Dạ kiểm soát tâm trạng và suy nghĩ của mình, đồng thời nhận sai trước “A Tửu, ta sai rồi.”
“Ta không cố ý.”
“Chỉ vì lúc đó nàng bị thương, không thích hợp làm … chuyện đó.”
Ta sợ nàng không chịu được.
Tang Tửu hiểu hắn muốn nói gì, xấu hổ đến mức không biết phản ứng thế nào, chỉ biết xoay người khoanh tay, không thèm nhìn hắn.
Hắn khẽ thở dài, ôm nàng vào lòng.
“Chiến sự căng thẳng, ta phải … ra chiến trường rồi, A Tửu, nàng về sông Mặc trước đi.”
Cơ thể nàng cứng ngắc trong vòng tay hắn.
Cho nên … vẫn muốn hòa ly sao?
“Ồ, cho nên?” giọng nàng cứng nhắc, nhưng mắt lại đỏ hoe.
“Nếu ta … nếu ta may mắn còn sống trở về, A Tửu có thể cho ta cơ hội theo đuổi lại nàng không?”
Hắn biết lần đi này rất nhiều hung hiểm. Huống chi, trước đó hắn luyện hóa ấn Tẩy Tủy, tổn hại một phần tu vi.
Nhưng hắn không hối hận, chỉ cần có thể bảo vệ nàng an toàn, thiên hạ an bình.