Phù Sinh Nhược Mộng - Tán Tiện Cửu

Chương 7



Đồng tâm hiệp lực, cầu gì cũng được

“Minh Dạ!!”

“Thánh nữ Thiên Hoan! Không được …!”

Thiên Hoan làm nổi lên trận gió, rèm cửa trong điện bay phấp phới.

“Thần quân thứ tội! Chúng nô tỳ không cản được Thánh nữ …”

“Không sao, lui xuống đi.”

Nếu Thiên Hoan không đến, hắn cũng quên mất người này.

“Có chuyện gì? Nếu không có thì lui xuống đi.” nét mặt hắn lãnh đạm.

“Huynh thật sự đã cưới trai tinh dưới sông kia?”

Minh Dạ mà nàng canh giữ bao nhiêu năm, trong nháy mắt đã cưới người khác?

“Kính báo với trời đất, cưới hỏi đàng hoàng.”

“Hừ, xem ra là lúc ta hôn mê …”

Minh Dạ cau mày, mấy lời này nghe thật khó chịu “Dù cô có hôn mê hay không, hôn sự này cũng sẽ diễn ra.”

Là hắn tự nguyện, không ai có thể cản được.

“Tại sao chứ? Chỉ vì tộc Trai cỏn con kia cứu huynh sao?”

“Huynh có biết là do ta lấy tinh băng kia cứu huynh không!”

Thiên Hoan thẳng thắn nói, không hề cảm thấy mình đã làm sai.

“Cho nên?” Minh Dạ thậm chí không muốn nhìn nàng “Chưa hỏi đã lấy là trộm cắp, cô thân là Thánh nữ tộc Đằng Xà, đây là đức tính của cô sao?”

“Chuyện tinh băng bị ta hấp thu là sự thật, nên ta bằng lòng gánh vác trách nhiệm và bù đắp.”

“Còn cô thì sao?”

“Thiên Hoan, cô còn nợ sông Mặc lời xin lỗi.”

Nàng dường như nghe thấy một chuyện không thể tin được.

“Xin lỗi? Đám tiểu yêu kia cũng xứng sao?” trong ánh mắt cao cao tại thượng của Thánh nữ đầy khinh thường “Cống hiến bảo vật là vinh dự của bọn chúng!”

“Thiên Hoan, chú ý lời nói, tam giới tứ châu đều bình đẳng.”

Một số người từ khi sinh ra đã có địa vị quá cao.

Làm sao Thiên Hoan có thể nghe lọt tai.

“Còn ta thì sao? Ta là gì chứ?! Ta thích huynh lâu như vậy!!”

Minh Dạ quả thật không có kiên nhẫn, cứ như vậy sẽ ảnh hưởng hắn xử lý công vụ, nếu xử lý công vụ chậm sẽ ảnh hưởng việc hắn về nhà.

“Ta đã nói rất rõ ràng, ta và cô không có tư tình, chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới.”

“Cho nên cô không có tư cách chất vấn ta.”

Giọng hắn đều đều như thể đang xử lý công vụ.

“Xem ra ả trai tinh kia có nhiều thủ đoạn thật, lại có thể làm huynh mê muội như vậy!”

Rồng có vảy ngược.

“Nàng ấy là chủ của cung Ngọc Khuynh này, cô nên kính trọng gọi nàng ấy là phu nhân.”

“Thánh nữ Thiên Hoan sau nay nên ít tới đây thì hơn.”

“Người đâu, tiễn khách.”

Nói là tiễn khách, nhưng tiên thị có thể nghe rõ ý là đuổi đi.

“Được! Được lắm!”

“Minh Dạ, huynh tàn nhẫn lắm!”

Ta sẽ ghi nhớ món nợ này!

“Tắc Trạch, phiên trực xong rồi, ta đi trước một bước.”

Minh Dạ vội vàng rời đi.

Tắc Trạch ngạc nhiên.

“Không đúng, không đúng.”

“Sao lại không đúng?” Sơ Hoàng thấy hắn tò mò nhìn bóng lưng Minh Dạ, cười hỏi.

“Trước đây Minh Dạ luôn ở doanh trại Thần quân đủ mười hai canh giờ, quanh năm suốt tháng gối lên giáo mà ngủ, mà dạo gần đây còn biết chạy về nhà nữa.”

“Chẳng phải nam nhân thành hôn đều như vậy à?”

“Xem ra tiểu nương tử Trai tinh này không đơn giản!”

Tắc Trạch biểu thị cô đã thu hút sự chú ý của ta!

“Đi, chúng ta đi xem thử.”

Học lý thuyết phải đi đôi với thực hành.

Tang Tửu rất thông minh, sách ở thần vực cũng rất phong phú, nhưng kiếm thuật vẫn cần phải có người dạy mới được.

Hiện tại, người duy nhất có thể thỉnh giáo chỉ có Minh Dạ.

Nàng hớn hở đến tìm hắn, tuy ngoài mặt hắn không biểu hiện ra nhưng trong lòng lại vui vẻ.

“Chiêu này, xem ta làm mẫu, sau đó làm theo ta.”

Ây da, nam nhân chìm trong tình yêu.

Câu ‘nhìn kiếm, không phải nhìn ta’ có lẽ đã tan thành mây khói rồi.

Nam thanh nữ tú, trông rất bắt mắt.

Tắc Trạch không khỏi lắc đầu.

Trời ơi, đây có còn là Minh Dạ mà ta biết không?

Hắn hớn hở, nhưng Sơ Hoàng bên cạnh nhìn có hơi bất lực. Nhưng phần lớn thời gian ánh mắt vẫn nhìn thiếu nữ dưới gốc cây.

Không biết tại sao lại cảm thấy quen thuộc.

“Xem đủ chưa?”

Tang Tửu tập trung luyện kiếm, nhưng Minh Dạ không quên hai vị bằng hữu.

“Đường đường là thần quân lại lén lén lút lút, ai không biết còn tưởng huynh đi ăn trộm.”

Tắc Trạch đã quen rồi, nên không hề ngượng ngùng.

“Sơ Hoàng sao cũng học theo Tắc Trạch, không báo trước mà đến nhà vậy?”

“Chẳng phải do huynh giấu người đẹp trong lầu son không cho ai gặp, ta mà báo trước, thì có thể thấy cảnh hòa thuận ân ái này không?”

Minh Dạ nhìn theo ánh mắt Sơ Hoàng, mỉm cười nhìn Tang Tửu.

Tắc Trạch: Ghê thật, cổ thụ ngàn năm nở hoa thật rồi.

“Còn không mau giới thiệu với chúng ta?”

“Tang Tửu.” hắn gọi nàng.

Tang Tửu kiếp trước cũng có ấn tượng tốt với hai vị thần quân này, nàng biết họ sẽ tới, nhưng dù sao kiếp này nàng cũng chưa từng gặp, nên không thể chủ động chào hỏi.

Minh Dạ vừa gọi, nàng có thể tự nhiên bước tới chào hỏi.

Nàng chạy đến.

Khi đó, Minh Dạ đang đứng ngược sáng, nàng không thể nhìn rõ mặt hắn.

Nhưng lại chú ý đến phục sức trên người hắn.

Thắt lưng của Minh Dạ … sao có dải lụa giống trên hôn phục vậy?

Trong một góc trái tim nàng bỗng xao động dữ dội.

“Đây là Trụ thần Tắc Trạch, Vũ thần Sơ Hoàng.” hắn giơ tay giới thiệu với nàng.

“Đây là vợ ta, Tang Tửu.”

Hai người đứng rất gần.

Có vài điều chỉ khi kết nối với nhau mới phát hiện ra được.

Tắc Trạch hình như đã khám phá ra điều gì đó phi thường.

Thú vị, thú vị nha, thế mà có người lại trải qua hai lần thời gian? Một người khác cũng thành thật hơn rất nhiều.

“Tắc Trạch thần quân, Sơ Hoàng thần quân.” nàng hành lễ với từng người.

“Đừng khách sáo.” Sơ Hoàng tiếp lời “Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy cô rất thân thiết, có lẽ ta và cô có duyên.”

“Lần trước có việc bận, đã bỏ lỡ đại hôn của hai người.”

“Chi bằng ta tặng bù một món quà cưới vậy?”

Sơ Hoàng suy nghĩ một lúc, tuy Minh Dạ từng nói với họ, nhưng có lẽ cái này hợp hơn.

Nàng chụm ngón tay lại đứng gần hai người, một tia thần lực quấn quanh cổ tay hai người.

“Luồng thần lực này có thể kết nối cô và Minh Dạ, chỉ cần cô muốn thì có thể vượt qua thời không để gặp hắn.”

Cảnh này giống như trong ký ức của Minh Dạ.

“Nhưng mà chỉ dùng được một lần thôi.”

Như vậy là đủ rồi.

Minh Dạ thầm nghĩ.

Tắc Trạch cũng bước tới, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

“Vậy ta tặng cô một câu nhé.”

Hắn nhìn Tang Tửu.

Tang Tửu tưởng rằng Tắc Trạch sẽ nói nhớ lấy ý định ban đầu.

Nhưng nào ngờ là một đáp án khác.

“Đồng tâm hiệp lực, cầu gì cũng được.”

Tiễn hai vị thần đi, Tang Tửu vẫn còn đang ngẫm nghĩ về câu nói đó.

Sao lại … thay đổi rồi?

Nàng không bỏ qua chi tiết nào, lúc đó Tắc Trạch nhìn nàng trước, sau đó nhìn Minh Dạ.

Như thể kết nối hai người bằng ánh mắt.

Cầu gì cũng được … những thứ nàng hi vọng đều được sao?

Tiền đề là … cùng với Minh Dạ?

Minh Dạ cũng đang suy nghĩ.

Hai người mang theo suy nghĩ riêng trở về tẩm điện.

Bất giác đã đi đến trước cửa.

“Nàng về nghỉ ngơi trước đi, ta còn có chút việc cần xử lý.”

“Ừm.”

Khi hắn quay người đi, dải lụa đỏ lại bay lên.

Tang Tửu lại chú ý đến.

“Minh Dạ.”

Nàng chủ động gọi hắn lại.

Minh Dạ ngẩn người chốc lát.

“Sao vậy?”

Sau đó hắn thấy ánh mắt nàng tập trung nhìn thắt lưng của hắn.

Hắn cũng nhìn xuống.

Hắn chợt hiểu nguyên nhân.

Cho nên … nàng phát hiện ra rồi?

Chuyện này hắn làm vẫn chưa quen lắm, nên không khỏi thấy ngượng ngùng.

“Ta đi trước đây!”

Chiến thần đại nhân tranh thủ lúc nàng chưa kịp vạch trần, nhanh chóng đi mất.

Phản ứng này, không cần nói nhiều, Tang Tửu đã có đáp án trong lòng.

Vẫn là giữ thể diện cho chàng đi.

Không ngờ nha, vẫn có lúc trẻ con như vậy.

Nàng chợt phá lên cười.

Tuy nhiên, nàng không nhận ra thái độ của mình cũng thả lỏng rất nhiều.

Cầu gì cũng được …

Là chuyện vui có được dạo gần đây.