Nằm chung giường đã lâu, ngay cả khi không có chú an thần, Tang Tửu cũng ngủ rất say.
Dù nàng dậy khá sớm, nhưng Minh Dạ còn dậy sớm hơn nàng. Mỗi ngày thức dậy, nàng vẫn nằm một bên giường, nàng cảm thấy mình ngủ rất yên.
Nhưng không hề biết trước khi Minh Dạ đi, hắn sẽ chỉnh lại tư thế vị trí cho nàng.
Minh Dạ không nói. Nếu nói ra, lỡ nàng xấu hổ đòi chia phòng ngủ thì làm sao?
Hắn rất thích cảm giác cô vợ nhỏ chủ động chui vào lòng hắn.
Nàng nằm bên phải, hai tay đan nhau, hai má phúng phính đè lên gối càng làm nó phồng thêm.
Hắn dùng đầu ngón tay chọc chọc.
Cảm giác mềm mềm.
Nàng vẫn đeo vòng tay hắn tặng. Vòng tay không to, huống chi nó sẽ tự động điều chỉnh kích thước để phù hợp với chủ nhân, nên không hề thấy vướng víu.
Nó là pháp khí mà Minh Dạ đặc biệt luyện chế ra.
Hoa văn rồng bạc trên đó thật sự được làm bằng vảy rồng, thế nên hắn có thể cảm nhận, tra được vị trí của nàng.
Hắn cũng đeo một dây đỏ đơn giản trên cổ tay. Trước kia vì để tiện đánh trận, hắn thường không mang trang sức.
Nhưng lỡ nàng bị thương hoặc gặp nguy hiểm thì sao? Chỉ biết vị trí lại không biết tình hình cụ thể.
Không an tâm.
Thế nên hắn đeo một sợi dây đỏ, lấy kết tóc làm vật dẫn, dựng một đường liên kết.
Hơn nữa dây đỏ cũng không quá bắt mắt.
Với Minh Dạ mà nói, nam nhân như hắn thì không cần để ý mấy chuyện này.
Nhưng nàng thì khác. Quen được nuông chiều, thích nhất những thứ xinh đẹp lấp lánh.
Hắn chỉ muốn dành những thứ tốt nhất cho nàng.
Minh Dạ nắm lấy tay Tang Tửu, truyền thần lực vào cơ thể nàng dò xét tình hình. Gần đây, hắn tìm nhiều cách giúp nàng điều dưỡng thân thể, tránh những di chứng phát sinh do việc rút tủy tiên gây ra. Tang Tửu cũng tự mình nỗ lực, tu luyện tiên khí.
Vấn đề cơ bản vẫn chưa được giải quyết.
Xem ra vẫn phải cần bế quan thanh lọc ấn Tẩy Tủy.
Chẳng qua chuyện khiến Chiến thần phiền não nhất là phu nhân nhà mình chưa từng nhắc chuyện hợp tu với hắn. Hắn cũng từng âm thầm ám chỉ, phu nhân lại nói bản thân đã dùng cách khác khống chế tốt yêu khí, không cần phiền hắn.
Mà hắn lại muốn nàng phiền hắn.
Không sao, chuyện vẫn dễ giải quyết.
Nàng không thể từ chối quan tâm của huynh trưởng.
Quyết định thế đi.
Tang Hựu: Hắt xì! Ai đang nhắc ta?
Không cần phụng dưỡng trưởng bối, trong cung Ngọc Khuynh này, chỉ cần Minh Dạ không gò bó nàng, nàng muốn làm gì cũng được.
Xa nhà ba tháng, Tang Tửu thấy hơi nhớ nhà.
Dù sao nàng cũng rảnh, trong đêm truyền tin nói với Tang Hựu, ngày mai nàng sẽ về thăm nhà.
Vừa hay có Minh Dạ ở đây nên nàng muốn báo trước.
Sau đó, nàng hối hận rồi.
Vì Minh Dạ nói sẽ đi cùng nàng!
“Không phải chàng bận chính sự sao … sao có thể phiền chàng đi cùng ta chứ?”
“Có Tắc Trạch và Sơ Hoàng ở đây, ta rất rảnh, không phiền.”
Tắc Trạch và Sơ Hoàng: Giỏi lắm.
“Huống chi, ở nhân gian không phải có một lễ nghi gọi là về thăm nhà sao? Ta không thể không biết lễ phép được.”
“Người ta ngày thứ ba đã về rồi, bây giờ đã qua ba tháng … từ khi nào mà Chiến thần lại giữ phép tắc của nhân gian vậy … còn mang theo nhiều người thế này, thấy không quen lắm.”
Tiểu công chúa trước kia ở sông Mặc thường lẻn đi chơi một mình. Nàng nhỏ giọng lầu bầu, nghĩ rằng Minh Dạ không nghe thấy.
Minh Dạ theo ý nàng, giả như không nghe gì, trên môi nở nụ cười.
Đến gần sống Mặc, nàng cũng vui vẻ hơn.
Cuộc sống của Minh Dạ luôn chỉ có chinh chiến và chính sự, vì có nàng mà cuộc sống của hắn mới có thêm nhiều hương vị.
Hắn cũng muốn cùng nàng làm những chuyện mà trước đây hắn chưa từng làm.
“Tang Tửu.” người phía sau tiến đến nắm lấy tay nàng.
Dưới những tấn công tinh vi của Minh Dạ, Tang Tửu ham mê tu luyện đã vô tình quen với sự đụng chạm của hắn.
Cho nên không biết hành động của hai người toát lên cảm giác thân mật thế nào trong mắt hạ nhân.
“Sao vậy?” nàng quay lại nhìn hắn, trên trán còn đeo chuỗi ngọc trai.
“Ta gọi nàng là A Tửu được không?”
Câu hỏi này đến quá đột ngột, Tang Tửu không hiểu lắm. Đôi mắt vốn to tròn nay lại tròn hơn.
“Chúng ta là phu thê thì nên thân mật một chút, Trai vương cũng sẽ yên tâm hơn, không phải sao?”
Minh Dạ hoàn toàn nắm bắt được điểm yếu của Tang Tửu.
Nàng rất quan tâm người nhà, hay báo tin tốt, không báo tin xấu, để họ biết mình sống ở Thượng Thanh rất tốt.
Vậy thì phu quân như hắn đây đương nhiên cũng phải tôn trọng rồi.
Tang Tửu biết Trai vương luôn lo lắng chuyện của nàng, Minh Dạ quả nhiên nói đúng.
Khoảng thời gian ở Thượng Thanh, hắn giúp nàng tu luyện, so chiêu với nàng, tặng nàng rất nhiều thư tịch và pháp bảo có ích, những gì phụ vương dặn, hắn đều làm được. Nàng cũng không cần lo chuyện gì, không ai đến làm phiền, tự do thoải mái.
Nếu vì biểu hiện của mình mà làm phụ vương hiểu lầm hắn đối xử tệ bạc với mình thì phải làm sao?
“Ừm … chàng nói cũng đúng.”
“Vậy … chàng thích gọi thì cứ gọi …”
Nàng nhỏ giọng đáp lại, không hề để ý Minh Dạ đang nắm tay nàng.
Chỉ vì nàng đang ngượng ngùng.
Từ nhỏ đến lớn chỉ có cha và ca ca gọi nàng như vậy.
Tại sao từ miệng hắn nói ra thì cứ cảm thấy có chút không đúng …
Minh Dạ nhìn nàng đang cúi đầu, đôi tai không bị tóc che đi hơi ửng hồng.