Truyền tống trận liên tiếp hoạt động hơn mười suất mới chịu ngừng lại, sau đó thì tụ linh thạch bởi vì hao hết sở hữu lực lượng mà tan vỡ thành bột phấn, như là một dấu hiệu cho hồi chuông kết thúc của trận thi đấu sôi nổi những ngày vừa qua.
Quan lại quần thần tốp năm tốp ba dẹp đường hồi phủ đệ, người nào người nấy mặt ủ mày chau.
Mà phía dưới, tất cả bá tánh thấy náo nhiệt đều hạ màn, cũng lục tục tứ tán rời đi, ai làm việc nấy, tiếp tục với cuộc sống mưu sinh tẻ nhạt đời thường.
Đừng nhìn quá trình truyền tống lâu lâu dài dài, thực chất chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Mạc Túc cảm nhận một trận đầu váng mắt hoa, dưới chân dần có trọng lực, nàng mới mở mắt ra, hình ảnh thu được là rừng rậm tán lá và núi non trùng điệp.
"Ọe!"
Bất chợt, rất nhiều âm thanh cùng lúc vang lên, Mạc Túc mới đưa mắt nhìn sang, thấy một đám đệ tử mặc phục sức chống kiếm xuống đất, cong lưng nôn thốc nôn tháo. Đích thị là hậu quả của việc lần đầu tiên đi truyền tống trận, say tàu say xe mà ra.
Mạc Túc hoảng thần nhớ về ký ức xa xăm nào đó, nàng cũng là một tay mới của tân thủ thôn, tình huống cũng không khác so với đám người này là mấy, khóe miệng bất giác mỉm cười gợi lên.
Đông Phương Hạo Hiên nhìn như yếu ớt, bệnh tật quấn thân, nhưng bởi vì vậy mà lực chịu đựng nhiều hơn so với kẻ khác. Hắn không nôn khan, mà sắc mặt chỉ hơi tái mét thôi. Trong đoàn chỉ có mình hắn còn khá tốt, nên hắn có trách nhiệm đưa nước và vỗ lưng cho đồng đội.
Mạc Túc tranh thủ thời gian này đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh. Có vẻ như mỗi thế lực đều được truyền tống đến vị trí khác nhau, chỗ Đông Phương gia tộc đang đứng là một mảnh đất trống, dõi mắt ra xa hơn là rừng cây rậm rạp, hai bên vách núi cao chót vót được triền bởi vô tận dây leo.
Mặt ngoài của rừng rậm, hình thành rất nhiều lối mòn nhỏ, đường đi khúc khuỷu không đồng nhất.
Mạc Túc nhíu mày suy tư, không biết những lối mòn này có dẫn ra cùng một hướng hay không? Và chung điểm của nó lại là ở nơi nào?
Nói cách khác, cho dù nắm trong tay bản đồ cũng vô dụng, bởi vì xác suất có thể gặp được những đội ngũ khác ở bên trong là rất cao.
Mạc Túc âm thầm suy tính một phen, phát hiện trạng huống của đám đệ tử Đông Phương gia đã có điều giảm bớt, nàng mới cất bước lại gần, nói chuyện với Đông Phương Hạo Hiên:
"Đông Phương công tử, chúng ta từ biệt tại đây, ta đi trước một bước. Các ngươi đều phải cẩn thận!"
"Mạc cô nương, ngươi thật sự không hành động cùng chúng ta sao?" Đông Phương Hạo Hiên nhíu mày, cười khổ hỏi lại.
Mạc Túc lắc đầu đáp: "Không! Đông Phương gia chủ đáp ứng cho ta cơ hội này đã rất khó được. Làm người không thể quá vượt mức tham lam. Vậy nên, ai phát hiện được chỗ tốt thì bằng bản lĩnh mà lấy, ngươi sẽ không khó xử."
Kỳ thật trong lòng Đông Phương Hạo Hiên nghĩ thầm, nếu Mạc Túc chịu ở lại trong đội, có hắn ở đây cũng không ai dám nói tiếng nào. Bất quá nàng đã đem lời từ chối nói đến kín không kẽ hở, nên hắn chỉ có thể thở dài dặn dò:
"Vậy được rồi, Mạc cô nương ngươi bảo trọng!"
"Bảo trọng!" Mạc Túc phất tay, sau đó xoay người, bình tĩnh đi vào một lối mòn gần đó, thân ảnh khuất dần sau rừng cây.
Đông Phương Hạo Hiên nghỉ ngơi một hồi, chỉnh đốn lại đội ngũ, sau đó cũng tiến vào một con đường khác.
Nửa ngày sau.
Mạc Túc trở tay búng ra một phen huyền lực mũi tên, chấn nát vụn đầu của một con Trúc Diệp Thanh từ nhánh cây phóng xuống, dòng máu xanh tanh tưởi bắn phọt lên thân cây, ấy thế mà cái đuôi của nó phải vặn vẹo một hồi thì mới chịu ngừng thở.
Mạc Túc đều nhớ không được, đây là con rắn thứ bao nhiêu đến tìm chuyện bị nàng đánh cho nát đầu.
Bí cảnh không biết lớn bao nhiêu, tài bảo gì cũng chưa thấy, nhưng xà trùng chuột kiến của khu rừng này đếm không hết được.
Rắn vằn hoa, trúc diệp thanh, hổ mang, bò cạp độc, quả thật là thánh địa của hệ chơi dùng độc.
Nhưng mà một con yêu thú cũng chưa thấy được, trình độ khan hiếm của yêu thú ở đại lục này quả thực khiến người ta giận sôi máu.
Mạc Túc một bên xử đẹp vật cản đường, nếu thấy linh thảo mà nàng nhận biết cũng sẽ đưa tay ngắt lấy lưu trữ.
Tinh thần lực cao siêu, hễ gặp qua là không quên được, tuy rằng nàng không có thiên phú luyện dược, nhưng hình ảnh và đan phương trong《Vạn Dược Toàn Thư》nàng đều nhớ kỹ.
Khác không nói, nơi này vậy mà có hai đến ba loại linh dược quý hiếm. Giang hồ đồn đãi đây là lần cuối cùng bí cảnh mở ra, nên Mạc Túc không hề kiêng nể gì, đem tất cả linh dược đều thu vào trong túi.
Đi tới đi tới, bất chợt Mạc Túc nghe được phía trước truyền đến âm thanh hỗn loạn, có tiếng binh khí leng keng, tiếng nam nữ la hét chửi rủa, và có một tràng âm vực quái dị, tựa như là...
Mạc Túc miết cằm suy tư, ngón trỏ hơi cong lại, bấm pháp quyết chế tạo không gian thứ nguyên, tiến lại gần nơi hỗn loạn.
Đến gần mới thấy rõ hai mặt lệnh kỳ, một cái họ Liễu và một cái họ Tang, đặc biệt ở đây là, xung quanh hai đội bị vây bởi gần trăm con lợn rừng.
Đối với loại sinh vật da dày thịt béo, hơn nữa công kích không theo quy luật nào, tựa như ruồi nhặng không đầu thì tương đối khủng bố khó đối phó.
Mạc Túc đạp bộ pháp leo lên một thân cây gần đó, kinh ngạc nhìn xuống dưới.
Hai tốp người sắc mặt căng thẳng tế ra vũ khí, cảnh giác lợn rừng công kích.
Tang Dã sắc mặt nhăn nhó khó coi, chỉ vào cái mũi của Liễu Như Tâm mà chửi ầm lên:
"Mẹ kiếp! Liễu Như Tâm ngươi có bệnh phải hay không? Tự mình thọc tổ ong vò vẽ thì thôi đi, thế nào cũng phải họa thủy đông dẫn tai họa đến chúng ta?"
Liễu Như Tâm chột dạ sờ bao vây bên hông, gân cổ cãi bướng:
"Tang Dã, ngươi đừng có ngậm máu phun người! Ai thèm tai họa các ngươi, là tự các ngươi đưa tới cửa, xui xẻo còn đổ thừa người khác."
Tang Dã đỏ hồng khuôn mặt, chỉ tay vào Liễu Như Tâm mà mắng to:
"Nữ nhân, ngươi tìm chết!"
"Đủ rồi! Có cái gì hiểu lầm thì từ từ giải quyết không được sao? Trước mắt chúng ta nên đồng lòng hợp sức đánh đuổi đám lợn rừng này đi mới là lẽ phải."
Mắt thấy hai bên giương cung bạt kiếm, Liễu Phong Hoành căng da đầu khuyên nhủ.
Tang Dã phun một ngụm nước bọt, cười lạnh:
"Phi! Đừng ghê tởm người như vậy. Lợn rừng là các ngươi tự mình chọc tới thì tự giải quyết đi. Bản tiểu gia sẽ không ngu ngốc thay các ngươi làm tấm chắn. Buồn cười!"
Liễu Phong Hoành dùng ánh mắt lướt qua xung quanh không gian bị lợn rừng vây chặt như nêm cối, nhún vai nói:
"Tang Dã, ngươi chẳng lẽ không thấy được chúng ta đã bị vây quanh sao? Ngươi nghĩ mình có thể thoát được sao? Ngoài việc cùng chúng ta hợp tác mở ra đường máu thì ngươi không còn con đường nào khác đâu."
Cầm Thiên Doanh từ đội ngũ mặt sau tiến lên, vỗ vai bảo Tang Dã đừng kích động, sau đó nàng lạnh lùng nhìn về Liễu Như Tâm, ánh mắt sắc bén:
"Chúng ta sở dĩ bị vây quanh, là do ngươi lấy trộm thứ đồ quan trọng của chúng nó. Muốn giải quyết triệt để vấn đề, thì ngươi trả lại đồ đi. Tốn thời gian đôi co vô nghĩa ở đây, thì bảo vật đều bị người khác lấy hết rồi."
Đáy mắt xẹt qua tia hoảng loạn, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của đồng đội, Liễu Như Tâm âm thầm đổ mồ hôi lạnh, cắn răng lắc đầu phản bác:
"Ta nào có lấy của chúng nó thứ gì? Cầm Thiên Doanh, đừng tưởng ngươi là thiên tài thì có thể tùy tiện vu oan cho người khác!"
Phảng phất là nghe được chuyện gì khá buồn cười, Cầm Thiên Doanh cười lạnh ra tiếng:
"Vu oan cho ngươi? Vậy ngươi giải thích xem, mùi vị ấu thú trên người ngươi, từ đâu mà có được?"
"Ngươi nói bậy!" Liễu Như Tâm cắn môi, hét to để che giấu sự thất thố của mình.
Liễu Phong Hoành và những người khác nửa tin nửa ngờ nhìn Liễu Như Tâm. Kỳ thật trong ấn tượng của mọi người, vị công chúa điêu ngoa này, hoàn toàn có thể làm ra tới chuyện trộm đi ấu thú.
Tang Dã gật đầu với Cầm Thiên Doanh, phất tay cho mọi người lùi lại, vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía đối diện:
"Ha! Giờ thì các ngươi gặp rắc rối to rồi! Trưởng công chúa Đông Lăng Quốc, khẩu vị thật nặng, ấu thú lợn rừng mà cũng dám trộm. Các ngươi đều không biết đi, mùi vị của lợn rừng một khi dính vào, ba ngày đều không tiêu tan. Mà chúng nó thì rất hoan nghênh đồng loại, các ngươi ở lại mà tận hưởng đi. Bọn ta đi trước một bước."
May mà có Cầm Thiên Doanh nhắc nhở, nên hắn mới nhớ ra chuyện này, đồng loạt bảo mọi người cất đi vũ khí lùi lại.
Quả nhiên, lợn rừng thấy không có nguy hiểm uy hiếp, trên người lại không có mùi vị đặc trưng, nên dễ dàng đột phá vòng vây.
"Các ngươi... các ngươi..." Liễu Như Tâm trợn mắt há hốc mồm nhìn đoàn người của Tây Cung quốc an toàn rời đi. Mà bọn họ lại đối mặt với một trăm đôi mắt nhiệt thành của lợn rừng, Liễu Như Tâm cho dù gan lớn, lúc này cũng không tránh khỏi da đầu tê dại.
Liễu Phong Hoành và đồng đội nhìn nhau, sắc mặt tối tăm và ngưng trọng.
"Trưởng tỷ, đã đến nước này, tỷ còn không chịu thừa nhận mình làm sai sao?" Liễu Phong Hoành nhìn Liễu Như Tâm bằng ánh mắt âm u.
Liễu Như Tâm gục đầu, chột dạ vò nát mép áo, giọng nói khàn đặc:
"Ta... ta thật không phải cố ý. Chỉ... chỉ là thấy ấu thú dễ thương quá, nên muốn mang về làm thú sủng. Ngũ đệ... hiện tại phải làm sao bây giờ!?"
Liễu Phong Hoành nắm chặt nắm đấm, nỗ lực ngăn chặn mình không giơ tay đánh chết nữ nhân đối diện, hắn đưa tay bóp trán, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tỷ lấy ấu thú ra đây, ném vào chỗ mà lợn rừng vây kín nhất để phân tán sự chú ý. Những người còn lại cầm chắc vũ khí, chúng ta mở đường máu chạy ra."
Trước cái trừng mắt bất mãn của mọi người, Liễu Như Tâm chỉ có thể lấy ra ấu thú, nó là một con tiểu lợn rừng, kích cỡ chỉ bằng một nắm tay, lúc này hô hấp đều đều, hẳn là ngủ say ở trong túi ngủ.
Cắn môi không cam lòng, Liễu Như Tâm đem ấu thú ném vào trong đàn đồng bạn của nó.
Úc!
Đám lợn rừng tru lên một tiếng, đồng loạt tiến lên đón đỡ ấu thú, bước chân rầm rập tựa như động đất.
"Chạy!" Liễu Phong Hoành ra hiệu một tiếng, mười người ôm đầu, chuyên chọn kẽ hở mà chui ra.
Liễu Như Tâm hoảng không chọn lộ, suýt chút thì bị hai con lợn chạy song song ép thành bánh xay thịt, may là được Liễu Phong Hoành kéo một phen, mới hiểm hiểm tránh thoát được một kiếp.
Bất quá, bởi vì trên người có tàn dư hương vị, nên một bộ phận lợn rừng vẫn đuổi theo ráo riết, liên tục đâm gãy mười mấy thân cây, bứng luôn cả hang ổ của một đàn ong vò vẽ.
Ong vè vẽ tức giận lại không thể tìm lợn rừng phát tiết, thứ kia da dày thịt béo, đốt không được, chỉ tổ đau mình. Cho nên đồng loạt chỉ hướng đầu mâu mười người của Liễu gia.
Mười người chật vật đào vong, dưới có lợn rừng, trên có ong vò vẽ bám riết, một đám thở hồng hộc, dùng sức ăn nãi mà chạy như điên. Cả cánh rừng bát nháo sống động, như gà bay chó sủa.
"Tự mình làm bậy, không thể sống!" Mạc Túc đứng trên cây, triệt hồi không gian thứ nguyên, lầm bầm cảm thán.
Nàng cũng không nghĩ tới, Liễu Như Tâm đã sa đọa đến mức này, ngay cả ấu thú lợn rừng mà cũng không buông tha.
Kẻ thù gặp mặt, sao có thể không bỏ đá xuống giếng, cho nên nàng đã âm thầm rải bột phấn dụ rắn lên người Liễu Như Tâm.
Chờ đi, hành trình kế tiếp của nàng ta sẽ khá là đặc sắc.