Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 112: Mai phục



Mặt trời khuất dần sau bóng núi, cỏ cây đều im ắng lạ thường, Mạc Túc rốt cuộc đi ra cánh rừng trước trời tối, đối diện là một hang cốc thâm u, thỉnh thoảng lập lòe vài đốm huỳnh quang.

Hít sâu một hơi, Mạc Túc khởi động huyền lực xua tan hàn khí dính vào thân, từ nhẫn trữ vật lấy ra bật lửa tự chế, thắp lên, cẩn thận thăm dò vào hang cốc.

Hai bên vách núi hẹp dài uốn lượn, vài chỗ lổm chổm như là thiên nhiên hình thành, Mạc Túc không dám đưa tinh thần lực đi thăm dò, sợ kích động hung thú đang ngủ say.

Từ những kinh nghiệm cho thấy, những hang động đá vôi này, sinh vật ban đêm một khi thức tỉnh, khó đối phó hơn nhiều so với ban ngày.

Không phải Mạc Túc sợ hãi chúng nó, mà là nghĩ thầm, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tranh thủ thời gian tìm hiểu đến cuối cùng.

Bất quá, Mạc Túc không nghĩ gây chuyện, nhưng người khác lại không để yên cho nàng.

Sột soạt!

Rầm rập!

Từ đỉnh đầu vang lên những đài máy cơ, âm thanh rất lớn, dai dẳng hồi phục cả hang cốc. Mạc Túc kinh ngạc ngửa đầu nhìn lên, ánh mắt híp lại, biểu tình trầm trọng.

Không biết khi nào, hai bên vách núi kéo ra rất nhiều cửa đá, lúc này đặt vô số máy bắn nỏ, mũi tên sắc bén, ở trong tối lóe lên u quang.

Mạc Túc còn cảm nhận được, rất nhiều, rất nhiều hơi thở cường đại, bọn họ mặc y phục dạ hành, đứng sau trường nỏ chỉ huy.

Có mai phục!?

Mạc Túc hơi nghi hoặc, những người này không giống ngũ quốc, càng không như là thập đại gia tộc, bọn họ rốt cuộc là ai?

Chẳng lẽ những bẫy rập này, là chuyên chúc vì nàng chuẩn bị?

Hoàng thất Thiên Nguyệt nói, chỉ có mười người một đội mới có thể tiến vào bí cảnh, mà đám y phục dạ hành này cùng với đài nỏ, đếm sơ sơ đã có hai mươi cái.

Khoan đã, Thiên Nguyệt hoàng thất?

Nguyệt Dao!!!

Mạc Túc trong nháy mắt đã nghĩ ra điểm mấu chốt, khóe miệng mân thành một đường thẳng tắp, nhẹ giọng nỉ non:

"Lại tìm chết!"

Năm lần bảy lần lượt dùng sát chiêu, hiện tại Mạc Túc càng thêm khẳng định, Nguyệt Vô Song có khả năng không phải là con ruột của nữ đế.

Bên trên, đội trưởng Nguyệt Ảnh Vệ sắc mặt hung ác lạnh lùng chắp tay ra hiệu, ngữ điệu âm u:

"Chủ nhân có lệnh, nhất định phải vây chết nàng ở chỗ này. Không được để nàng có cơ hội tìm đến Địa Cung."

"Sát!"

Lời nói trầm trọng vừa dứt, sở hữu hắc y nhân không nói lời nào, đồng loạt khởi động nỏ tiễn, lưới thép, đá tảng, trùng trùng điệp điệp chướng ngại vật đồng loạt bắn xuống.

Vụt! Vụt! Vụt!

Mạc Túc liếm môi hưng phấn, tại chỗ nhảy lên, tiếng nói nỉ non theo gió:

"Trận thượng lớn như vậy? Thật là để mắt đến ta!"

Đối diện với tấm lưới to từ trên chụp xuống, Mạc Túc không chút hoang mang đạp vách đá nhảy lên, từ tinh thần không gian nhảy ra mấy viên hắc tử ném lên không trung.

Hắc tử bật lửa không khí, nổ oanh sáng lạn như pháo hoa, chiếu sáng cả hang cốc. Dư ba thôn tính cả mũi tên và chấn nát đá tảng thành bột phấn.

Ấy thế mà, tấm lưới chỉ hơi ảm đạm xuống, ngoài mặt lại không tổn hao gì.

"Di? Địa cấp binh khí, loại hình vây khốn."

Mạc Túc ngạc nhiên nhìn lưới thép còn từ trên hạ xuống, không nghĩ tới Nguyệt Dao thế mà dùng cả thứ này đối phó với nàng.

Cũng đúng, Nguyệt Dao cho rằng nàng chỉ là Mặc Huyền cao giai, sử dụng Địa cấp binh khí là hoàn toàn dư dả.

Bất quá, hiện tại đã khác trước rồi.

Mạc Túc cười lạnh một tiếng, hóa thành một đoàn lưu quang phóng lên, hai tay cử lực nắm lấy tấm lưới, huyền lực dồn lên đôi tay, điểm điểm kim sắc ánh huỳnh quang.

Hắc y đội trưởng thấy vậy kinh hãi, hô lớn:

"Không ổn! Tình báo có lầm, nàng đã là Kim Huyền cảnh, mau mau thu hồi lưới."

Đáng tiếc, lời cảnh báo của hắn đã chậm.

Roẹt!

Mạc Túc tay không xé tấm lưới rách thành hai mảnh, tinh thần lực lấy nghiền áp tư thế, cưỡng bức ma diệt sạch sẽ ấn ký tàn lưu, sau đó thu hồi vào tinh thần không gian.

Nghe thấy tiếng hét truyền ra từ một phương nào đó, Mạc Túc ánh mắt híp lại, khóe miệng gợi lên vẻ cười lạnh:

"Hiện tại ta là thợ săn, mà các ngươi là con mồi!"

Nhớ đến đồ vật mà Đế Mặc Thần đưa cho nàng tối hôm trước, Mạc Túc lấy ra một món, ngón trỏ gõ cái cạch vào vật ấy, nó nhanh chóng dài ra, hóa thành một thanh trường thương, hoa văn phức tạp đỏ rực, tựa như là từ núi lửa hung đúc mà thành.

Nguyệt Dao sử dụng Địa cấp binh khí đối phó với nàng, vậy thì nàng cũng trả lại nàng ta một phần lễ vật.

Lấy máu của Nguyệt Ảnh Vệ, tế điện linh hồn của tân binh khí đi!

Mạc Túc cầm lấy trường thương, tóc dài bay múa, phảng phất như là tu la sát thần hiện thân, thẳng tiến không lùi đạp vách đá bay lên.

Hắc y đội trưởng vịn cái trán rỉ ra mồ hôi, khàn đặc ra lệnh:

"Liên tục bắn tên, nỏ cơ hoạt động hết công suất, không được để cho nàng tiến lên đây."

Hắc y đội trưởng trong lòng không rõ, vì cái gì một Kim Huyền nhỏ nhoi, lại có thể đơn giản mạt diệt ấn ký mà hắn để lại trên tấm lưới?

Sở hữu hắc y nhân nghe lệnh, liên tiếp điều khiển nỏ cơ phóng binh khí, như mưa bom bão đạn xé rách nghiền nát không khí.

Mạc Túc vận dụng Thuấn di thuật, hóa thành tàn ảnh tiến lên, nàng không có thời gian cùng vũ khí lạnh giằng co.

Muốn tiêu diệt triệt để chướng ngại, chỉ có thể đem người khởi xướng hoàn toàn bóp chết. Bọn họ sớm có chuẩn bị, tích trữ mũi tên vũ khí là nhiều vô kể, nàng nếu cùng đám vật chết đó giằng co mới là lẫn lộn đầu đuôi.

Mắt thấy mỗi lần bắn nhưng chỉ toàn là xuyên qua tàn ảnh của Mạc Túc, sở hữu hắc y nhân đều gấp như ngồi trên chảo nóng, tay chân cùng sử dụng, thậm chí có kẻ còn hóa huyền lực thành công kích.

Mà Mạc Túc lại như yêu tinh nhền nhện bám lấy vách đá leo lên, làm lơ tất cả vũ khí. Nếu có mũi tên đen nghìn nghịt tới gần, một thương quét ngang, sở hữu mũi tên đều chặt đứt thành hai nửa, rơi tan tác xuống mặt đất.

Rốt cuộc, mục đích địa càng ngày càng gần.

Hắc y đội trưởng thấy tình thế không đúng, cầm chủy thủ trong tay, ra lệnh:

"Dừng bắn! Nàng đã lên tới! Đổi chiến thuật! Sở hữu Nguyệt Ảnh Vệ vây thành sát trận, tận lực giết chết nàng."

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắc y nhân huấn luyện có tố nhanh chóng thu hồi nỏ cơ, đạp bộ pháp đúng vào vị trí cần thiết của mỗi người.

Lúc Mạc Túc lên tới nơi, sát trận đã hình thành và đem nàng vây ở trong đó.

Hắc y đội trưởng đứng đằng sau khống trận, ánh mắt âm u nhìn Mạc Túc:

"Mạc Túc, ngươi thúc thủ chịu trói đi. Viên đá đen của ngươi phá không nổi sát trận đâu."

Hắn cho rằng Mạc Túc lại dùng Hắc tử như khi cho nổ tấm lưới, nhịn không được miệt thị nàng.

Sát trận bốn mươi chín người cùng lúc khởi động, sao có thể là một viên đá không tên nói phá là phá được.

Mạc Túc nhìn ngó xung quanh, sát trận không hổ là sát trận, khắp nơi đều là sát khí và bẫy rập, đạp sai một bước vạn kiếp bất phục.

Nàng vẫn đứng tại chỗ chưa di chuyển, ánh mắt nhìn về nơi nào đó, cười nhếch mép:

"Chắc chắn như vậy sao? Bất quá, con người ta không thích sử dụng lại chiêu cũ trong cùng một trận chiến. Các ngươi đã chuẩn bị tư thế chờ ta phản kích chưa?"

"Hừ! Nha đầu khua môi múa mép, chỉ giỏi cố lộng huyền hư!" Hắc y đội trưởng không cho là đúng, hừ lạnh khinh thường.

Mạc Túc thở dài, nỉ non thì thầm:

"Ai... phản diện đều là chết vì nói nhiều, tự cao tự đại..."

Dứt lời, Mạc Túc tế ra một phen lục lạc, kích động huyền lực.

Đinh đang đinh đang!

Lục lạc bay lên không rồi phát sáng, âm thanh như vằn nước trải rộng ra, len lỏi khắp các ngõ ngách, cùng sát khí đè ép đến giương cung bạt kiếm.

Nếu nói sát trận là một bức tranh huyền ảo để lộ sát cơ cùng nguy hiểm, thì âm thanh của lục lạc như là tiếng nhạc cửu thiên, từ tầng trời ngân nga vọng lại, sát khí u ám không chốn dung thân, sôi nổi lùi lại và tứ tán khắp nơi.

Mạc Túc khoanh tay mà đứng, chiêm ngưỡng cảnh vật hư ảo dần dần điêu tàn và lụi bại.

Nàng có thể từng bước một phá trận, nhưng lại lười đến lãng phí tinh lực, dứt khoát cho lục lạc phát huy đi.

Lúc chế tạo ra món lục lạc này, Mạc Túc chuyên môn cho nó chế tạo công dụng, đó là hủy hoại các loại trận pháp.

Người ở đại lục này cũng thật là, hở tí cái bày trận, dùng huyền lực hay vũ khí trực diện đánh nhau không phải đã ghiền hơn sao?

"Không..." hắc y đội trưởng kinh hãi, đáng tiếc muốn vãn hồi cũng đã muộn.

Sát khí bị âm thanh chèn ép đẩy lùi về nơi khởi điểm, như vậy người bị phản phệ đầu tiên phải kể đến đó là kẻ khống trận, sau đó lan ra đến các tiết điểm còn lại.

Phốc! Phốc! Phốc!

Sở hữu hắc y nhân hoặc bay ra sau đập vào vách tường, hoặc khuỵu xuống tại chỗ, hộc máu bất tỉnh, sức chiến đấu rã rời.

Bốn mươi chín người, có đến bốn mươi tám tên toàn bộ phế đi. Bởi vậy Mạc Túc mới khinh bỉ những người này tạo trận pháp làm gì. Chẳng khác nào mua dây buộc mình, một khi dây đứt, cả đám đều rơi tan tác.

Phương pháp tốt nhất để chiến đấu là từng người tiến lên, luân xa chiến, ít nhất có thể tiêu hao thực lực của nàng hoặc khiến nàng bị thương rồi một kích phải giết. Đáng tiếc bọn họ quá tham lam, muốn một lần diệt sát nên lật thuyền trong mương.

Trách ai được?

Hắc y đội trưởng khuỵu một chân xuống đất, khóe miệng tràn ra máu tươi, ánh mắt phẫn hận nhìn Mạc Túc dần dần tới gần mình. Trong mắt hắn, Mạc Túc lúc này cực kỳ giống như là một ác ma đoạt mệnh.

Mạc Túc đến gần, mũi thương chĩa vào cổ hắn, sắc mặt hờ hững hỏi:

"Có một chuyện muốn hỏi ngươi, nếu ngươi nói sự thật, ta có thể tha chết cho ngươi."

Hắc y đội trưởng gục đầu, cắn răng gầm nhẹ:

"Thắng làm vua, thua làm giặc. Muốn sát muốn xẻo gì thì cứ tùy ý! Bọn ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ thông tin của chủ nhân."

Mạc Túc cười cười, lắc đầu:

"Ồ! Rất có cốt khí! Bất quá ta lại không hề hứng thú với thân phận của chủ nhân nhà ngươi. Hoặc là nói, ta đã sớm biết các ngươi là Nguyệt Ảnh Vệ. Đừng tưởng không có ngọc bội hay phục sức là ta nhận không ra. Ngươi! Chính là người của bảy năm trước, chấp hành nhiệm vụ theo ta đi quan ải rồi nhân cơ hội giết ta, có đúng không?"

"Sao... sao ngươi lại biết!?" Hắc y đội trưởng trừng mắt kinh ngạc, lúc đó hắn đeo mặt nạ, sao nàng có thể biết được.

"Ta làm sao biết cũng không quan trọng nữa. Ta chỉ tò mò, các ngươi là làm sao mà lặng yên không tiếng động đi vào bí cảnh được? Xem cách xây dựng của vách đá này, hẳn là làm ra rất lâu rồi, cũng phí công sức lắm chứ nhỉ?"

Hắc y đội trưởng bặm môi không nói lời nào, trong lòng càng thêm khiếp sợ, nàng thật sự là Nguyệt Vô Song yếu đuối, mặc người xâu xé của năm xưa sao? Tự dưng lại trở nên đáng sợ và lợi hại như thế này?

Mạc Túc thấy hắn trầm mặc không nói, thở dài một tiếng, cánh tay hơi run động, đâm mũi thương ra phía ngoài.

Roẹt!

Mũi thương xé rách làn da, xuyên thủng qua cổ của hắc y đội trưởng.

Mạc Túc phủi phủi tay, sờ mó trên người của hắn vài vòng, thình lình sờ được một khối đá khắc hình vuông, mặt trên in hoa văn phức tạp không thể hiểu được, phía sau có hơi nhô lên, hẳn là dùng để gắn vào chỗ lõm nào đó cho vừa khớp.

Mạc Túc vứt lên vứt xuống khối đá, nhìn tử trạng của hắc y nhân rồi lầm bầm:

"Ta liền biết, thứ này chính là chìa khóa vào bí cảnh chứ gì? Năm xưa các ngươi còn vu oan nói ta đem nó cho địch quốc, thì ra đều là diễn trò. Buông tha ngươi, làm sao có khả năng?

Nguyệt Vô Song, ngươi trên trời có linh thiêng thì nhìn xuống mà xem, ta đã giúp ngươi tìm ra hung thủ ngày trước, còn dùng máu của hắn làm lễ rửa tội cho ngươi. Ngươi có thể yên tâm rồi. Kẻ đầu sỏ kế tiếp, ta nhất nhất sẽ khiến bọn họ nợ máu phải trả bằng máu."

Mạc Túc cầm theo khối đá, rút ra trường thương rời đi. Phất tay để lại một viên Bạch Pháo.

Nửa đêm, hang cốc nổ tung thành bình địa, sáng lóa cả một vùng trời. Khiến cho các thế lực còn lại tưởng có dị bảo xuất thế, gấp không chờ nổi muốn đến thăm dò.