"Nói như vậy, thì hôm qua các ngươi cũng có mặt ở nơi đó? Vậy thì vì sao trơ mắt nhìn bọn nhỏ rơi vào nguy hiểm?" Đế Cửu Diên nghĩ ngợi một hồi, rốt cuộc bắt được điểm mấu chốt, nếu nữ nhân này có mặt ở đó, tại sao lại không ra tay vì hai đứa nhỏ giải vây?
Đây là hành động của một mẹ ruột nên làm sao?
Càng nghĩ, Đế Cửu Diên có chút tức giận, bởi vậy âm điệu mang theo chất vấn.
Chưa đợi Mạc Túc nói gì, Mạc Nhất đã lên tiếng, giọng nói cương nghị lạnh băng:
"Vị cô nương này nói hơi quá đáng rồi đấy! Hôm qua ta có mặt ở gần đấy, chứng kiến toàn bộ hành trình. Sở dĩ không ra tay là vì bọn nhỏ chưa rơi vào nguy hiểm, cô nương cho rằng có thể đột nhập phủ quận chúa rồi toàn thân trở ra là hoàn toàn vô dụng sao? Thực chất, chủ tử nhà ta chỉ rèn luyện bọn nhỏ tự lập, cho dù không có các ngươi ra mặt thì bọn nhỏ cũng sẽ không có việc gì."
Đế Cửu Diên bị nói cho á khẩu không trả lời được, nhưng chỉ cần nghĩ tới cháu trai cháu gái của mình còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu loại phương thức giáo dục này thì liền đau lòng không thôi, ánh mắt cũng đỏ hồng nói:
"Nhưng mà bọn họ còn nhỏ như vậy, sao có thể đối mặt với nguy cơ chứ? Tiểu hài tử thì không nên vô ưu vô lự, được chăm chút kỹ lưỡng hay sao?"
Mạc Nhất cũng cảm thấy tư duy nàng này có chút thần kỳ, hắn đưa tay bẹo má hai đứa nhỏ, nghi hoặc hỏi:
"Cô nương ngươi nhìn xem, hài tử trắng trẻo mập mạp, quần áo thơm tho, có nơi nào mà không được chăm sóc kĩ lưỡng? Còn nữa, bọn nhỏ nơi nào không vô ưu vô lự, dùng năng lực của mình tìm thấy đồ vật yêu thích, lại có năng lực cứu ra mà không nhọc lòng cha mẹ. Việc này không nên tự hào hay sao? Cô nương, tư duy của ngươi đừng lạc hậu như vậy?"
Đế Thanh Hàn vô lực vỗ trán, đã không nghĩ ngăn cản cái gì nữa, tỷ tỷ lại dẫm vào vết xe đổ của hắn, cả gan chất vấn đại tẩu nha.
Đế Cửu Diên có chút đỏ mặt, tức giận nói:
"Ta rõ ràng đang nói chuyện với chủ tử nhà ngươi, ngươi người này sao cứ vô lễ mà xen vào vậy nhỉ?"
Mạc Nhất còn muốn nói gì đó nhưng Mạc Túc đã đưa tay ngăn cản, ánh mắt híp lại nhìn chằm chằm Đế Cửu Diên, nghi hoặc hỏi:
"Hắn là cấp dưới thân cận, chứng kiến sự trưởng thành của hài tử, nên ý của hắn chính là ý của ta. Chỉ có một điều, ta rất thắc mắc, vị cô nương này đối với phương thức giáo dục của nhà chúng ta rất phản đối nhỉ?"
Đế Cửu Diên bỗng chốc đối diện với ánh mắt đầy uy áp như vậy, trong lòng hồi hộp một chút, buồn bực nói:
"Không có!"
Mạc Túc thu hồi tầm mắt, không lâu sau đó lại lầm bầm nói:
"Hài tử không cha, vốn dĩ liền thiệt thòi rất nhiều, nếu như không nhanh chóng trưởng thành lên, thì sao đối mặt với phong ba bão táp ngoài kia được."
Hai tỷ đệ nhướng mắt nhìn nhau, mặc dù đã biết sự thật từ miệng đứa nhỏ, nhưng khi nghe mẫu thân của bọn nhỏ nói vậy, bọn họ mới bắt đầu hiểu được dụng ý dạy dỗ của nàng.
Dụng tâm lương khổ a!
Đế Cửu Diên ánh mắt hơi sáng một chút, hỏi:
"Hôm qua sau khi trò chuyện với đứa nhỏ thì ta cũng biết được phần nào hoàn cảnh. Bọn nhỏ thật đáng thương. Nhưng nhiều năm như vậy, cha của bọn hắn chẳng lẽ chưa từng về thăm một lần?"
Đế Thanh Hàn nháy mắt đã hiểu được dụng ý của tỷ tỷ nhà mình. Đây là muốn thăm dò thử hai đứa bé có phải là con của đại ca không đây này.
Cho nên hắn cũng đứng thẳng người, ánh mắt nhìn Mạc Túc mang theo một chút chờ mong.
Ngay cả Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng cũng bỏ xuống muỗng đũa, chống cằm nhìn lại đây.
Bọn họ cũng muốn biết, người cha không lương tâm kia có từng hỏi han qua cuộc sống của bọn họ hay không?
Đến Lam Vân đại sư cũng bị kéo lên hứng thú.
Mạc Nhất mặc dù cảm thấy kì quái đây là lần đầu tiên chủ tử nói về cha của hai đứa nhỏ trước mặt nhiều người, nhưng hắn cũng nghiêm túc vãnh tai lên nghe ngóng.
Mạc Túc nhìn biểu cảm của hai tỷ đệ nhà này, khóe môi âm thầm gợi lên, trong ánh mắt xẹt qua một tia sâu thẳm:
"Vỏn vẹn bảy năm, chưa từng tìm đến. Ngay cả ta cũng không biết hắn là ai? Nếu như không phải vô trách nhiệm, cố tình ruồng bỏ, thì làm sao giải thích đây?"
Mạc Túc là người thông minh cỡ nào, làm sao có thể tin tưởng cái gọi là người giống người trên thế gian này. Tinh tế khoa học kỹ thuật phát đạt cũng chưa làm được đến trình độ đó.
Không chỉ gương mặt của hai tỷ đệ này giống với hai đứa nhỏ mấy phần, mà chỉ dựa vào việc bọn họ luân phiên chất vất nàng, nàng đều có chứng cứ hoài nghi.
Đến nỗi thiếu niên kia gọi nàng là đại tẩu, rồi sau đó sửa miệng nói lỡ lời. Lừa được ai chứ không thể lừa được nàng.
Hiện tại xem ra, hai người này có quan hệ mật thiết với nam nhân năm đó. Nàng tìm nhiều năm như vậy, rốt cuộc tìm thấy manh mối. Nàng cũng muốn nhìn thử, nam nhân vô trách nhiệm như vậy, là trưởng thành thành bộ dáng gì.
Nỗi oan của nguyên chủ, cũng một phần do hắn mà ra. Cho dù là vì nguyên chủ hay là vì lương tâm của mình, nàng cũng phải tìm được một câu trả lời thỏa đáng, an táng linh hồn của người đã khuất.
Mạc Nhất xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, âm thầm xê dịch bước chân. Nam nhân kia rốt cuộc làm ra chuyện thiên lý nan dung gì mà khiến cho chủ tử mỗi lần nhắc tới hắn đều lộ ra loại sát khí này?
Mà hai đứa nhỏ thì gục đầu xuống, biểu lộ vẻ thất vọng và ghét bỏ. Sau đó đồng loạt chạy lại an ủi mẫu thân nhà mình:
"Mẫu thân đừng thương tâm, người kia không cần chúng ta. Chúng ta cũng không cần hắn."
"Đúng vậy! Cho hắn đến nơi hẻo lánh nào đó chơi một mình đi. Nếu hắn dám xuất hiện trước mặt mẫu thân, Tiểu Long nhất định sẽ đòi công đạo cho mẫu thân."
Cả hai đứa nhỏ được giáo dưỡng rất tốt, cho dù trong lòng bất bình, nhưng cũng không nói ra được những lời đại nghịch bất đạo. Tránh nặng tìm nhẹ một hồi, chỉ có thể sử dụng tới ba chữ "đòi công đạo" này mới xem như phù hợp.
"Tốt, có khí phách nha! Mẫu thân các ngươi dạy dỗ các ngươi rất tốt, sau này nếu có ai dám khi dễ các ngươi, các ngươi liền nói cho ta, ta chửi cho bọn hắn không có mặt để gặp người." Lam Vân đại sư vỗ bàn, trung khí mười phần nói. Hắn càng nhìn là càng yêu thích hai đứa nhỏ này. Thân thủ tốt, nhân phẩm hiếu thuận, lại biết phân rõ phải trái, quả thật là cho người ta yêu thương không thôi.
"Cảm ơn lão gia gia!" Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng híp mắt, ngọt ngào nói.
Mạc Túc lại vừa vuốt đầu hai đứa nhỏ, ánh mắt quan sát sắc mặt thập phần khó coi của tỷ đệ nhà nào đó.
Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên cũng không nghĩ sự thật vậy mà lại là cái dạng này. Mặc dù chưa thể xác nhận người đó là đại ca của bọn họ. Nhưng thời gian vừa ăn khớp như thế, đại ca lại nhiều năm không về, việc này rõ ràng là hắn sai nha!
Hai tỷ đệ trong lòng đồng thời có một dự cảm bất hảo.
Đế Cửu Diên cũng không phát hiện, chỉ trong khoảnh khắc thôi mà nàng đã thiên hướng về Mạc Túc bên này. Lúc này ánh mắt đã có một tia áy náy, thân thiết xen lẫn sốt ruột.
Đại ca, ngươi còn không trở về, vợ con của ngươi đều phải coi ngươi là kẻ thù nha!
Mạc Túc đem cảm xúc của hai người đều nhìn rõ ràng, khóe môi nhếch lên càng sâu.
Xem ra, nàng đã đoán trúng. Hai người này có quan hệ huyết thống với bọn nhỏ.
Bất quá, nàng cũng muốn xem thử thái độ của bọn hắn sẽ ra sao. Bất chợt phát hiện cháu của mình lưu lạc bên ngoài, bọn họ sẽ ghét bỏ, khinh thường, hay là nỗ lực bù đắp?
Rồi sau đó, nàng mới có thể chấn chỉnh thái độ của mình đối với bọn họ.
Hai tỷ đệ cũng không biết, thân phận của mình đã bị người trước mặt xem xét và hiểu rõ đến sạch sẽ. Lúc này đang đưa vào thời kỳ quan sát.
Bất chợt lúc này, ngoài cửa vang lên rất nhiều thanh âm tràn đầy hỗn loạn.
"Mau bắt nàng ta lại, đừng để nàng ta chạy thoát!"
"Mẹ kiếp, nàng ta vừa mới giết chết phân hội đà chủ, thật là gan to bằng trời!"
"Đem nàng bắt lại, hành hình xử tử, vì đà chủ báo thù!"
"Báo thù!!!"
"Mau đứng lại!"
"..."
Tiếng bước chân rầm rập cùng với tiếng la hét chói tai nhanh chóng vọng lại toàn bộ con phố. Tất cả mọi người tất bật thu gom hàng quán trốn đến một bên.
Ai nấy đều cảm thán.
Thiên Nguyệt Thành thời gian này thật là không an bình, một ngày từ sáng đến tối đều có thể chứng kiến ẩu đả, rốt cuộc có cho người làm ăn nữa hay không đây.
Mà mọi người trong Nguyệt Lâu cũng tò mò vọng đầu nhìn ra. Người dân hai bên đã thu xếp trốn đến một bên. Cho nên tình cảnh giữa quán rõ rệt hiện ra trước mặt.
Một nữ nhân trẻ tuổi mặc váy dài màu tím cà, sợi tóc hỗn loạn, gương mặt mê ly, trong tay còn cầm một bầu rượu thỉnh thoảng ngửa đầu uống, dưới chân loạng choạng, ngay lúc mọi người cho rằng nàng đều té ngã thì nàng nhanh chóng vặn người như con rắn, uốn éo chỉ tay về phía sau, mắng chửi loạn xạ:
"Chết! Ha ha! Chết rất đáng! Một đám khốn khiếp các ngươi đều đáng chết! Các ngươi đều là đồ con lừa!"
Bởi vì ngà ngà say, cho nên ngôn ngữ loạn thất bát táo, mọi người cũng không biết nàng này là chửi cái gì, nhưng nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch của nàng, ai cũng không quá để ý.
Cái bọn họ để ý là mặt sau đi theo một đám người, mặc phục sức màu đen. Trên vạt áo có hoa văn đồ đằng, mà khi mọi người nhìn vào đồ đằng kia, đều cảm thán nữ nhân này là chết chắc rồi.
Chọc ai không chọc, lại đi chọc đám người điên Ma Điện kia.
Nghe bọn họ kêu gào thảm thiết, hình như nàng này giết chết đà chủ của bọn họ.
Một đà chủ của phân điện, nàng thế nhưng cũng dám giết.
Đám người kia giơ lên giáo mác đã đến gần, chậm rãi vây quanh nữ nhân, hung thần ác sát nói:
"Nữ nhân điên, ngươi đừng có vờ vịt say mèm gì ở đây, giết người là phải đền tội. Các tín đồ, mau bắt nàng lại cho ta, đem về tế sống trước hồng hỏa, vì anh linh đà chủ báo thù!"
"Đúng vậy! Tế sống trước hồng hỏa!"
Một đám tín đồ hét lên, ánh mắt tựa như sói đói, dồn dập hướng nữ nhân đưa tay bắt lấy.
"Phi! Dựa vào một đám phế vật các ngươi mà muốn bắt được lão nương. Trở về bụng mẹ học lại trăm năm nữa đi thì sẽ có cơ hội! Hừ! Một đám con lừa đầu trọc..."
Mọi người vốn tưởng một tửu quỷ như nàng sẽ dễ dàng thúc thủ chịu trói. Ai mà ngờ được, nàng kia thân pháp như cá chạch, một bên ngửa đầu uống rượu, một bên lượn lờ thoát ra vòng vây, còn thỉnh thoảng phun cho khuôn mặt của đám tín đồ đều dính đầy rượu.
"Muốn chết!" Tên thanh niên dẫn đầu mắt thấy thủ hạ có một nữ nhân cũng bắt không được, gấp đến táo bạo, đá vào mông của một người tín đồ. Lấy ra vòng tròn ám khí trong tay, phóng một loạt về phía trước, những mũi thiết sắc bén đồng loạt bay ra, tựa như là vạn tiễn xuyên tâm, phóng thích về phía nữ nhân.
Vòng tròn ám khí là phóng theo phương hướng ba trăm sáu mươi độ không góc chết, khắp nơi đều có, cho dù nữ nhân có ba đầu sáu tay cũng thoát không được, huống chi là trong tình trạng ngà say như thế này.
Nháy mắt, nàng đã bị ám khí vây quanh. Nếu bị đâm trúng, sẽ bị đâm thành con nhím.
Đúng lúc này, có một bóng người chớp nhoáng hiện lên, tay áo vừa vung, một cỗ cường đại huyền lực bạo trướng mà ra, đem hết thảy ám khí đều chấn mạnh rơi trên mặt đất.
Cùng lúc đó, "đùng!" một tiếng vang lên.
Một vật thể to tròn nháy mắt bắn thủng đầu của tên thanh niên phóng ám khí.
Bạch y vừa hạ, mặt nạ đại bàng, tay áo cuốn lấy eo của nữ nhân hộ ở trong lồng ngực, ánh mắt hắn lướt qua đám tín đồ, âm thanh sát khí sâu nặng: