Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 46: Hoa Hộ Pháp



"Là Mạc Cửu!"

Ở trong Nguyệt Lâu, vốn dĩ mọi người đều xem trò hay mà không ra tiếng, thình lình Mạc Nhất lại kinh hô lên, nhìn bóng người vừa mới xuất hiện kia.

"Chẳng lẽ... Cửu thúc thúc muốn lấy vợ sao?" Mạc Du Hồng cũng ngửa đầu nhìn ra bên ngoài, ánh mắt tỏa sáng.

"Vậy thì chúng ta phải gọi bằng Cửu thẩm thẩm rồi!" Mạc Vân Long cũng hưng phấn không thôi.

Trong ánh mắt kinh dị của Lam Vân đại sư và hai tỷ đệ nhà nào đó, Mạc Túc day day trán rồi sau đó đứng lên, vừa đi vừa lầm bầm:

"Thật không nghĩ tới... Mạc Cửu tên kia còn sẽ làm ra hành động anh hùng cứu mỹ nhân. A Nhất... ngươi nếu không cố gắng thì sẽ bị hắn vượt qua đó."

Mạc Nhất dưới chân vừa trợt, suýt chút nữa thì té xỉu, cười khổ nói:

"Chủ tử, có thể không cần nhắc lại việc này được không?"

Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi tửu lầu, hai đứa nhỏ ôm lấy sủng vật cũng nhanh chóng chạy theo.

"Đi, đi xem thử!" Lam Vân đại sư nói xong, cũng đứng lên đi xem náo nhiệt.

"A Hàn, đệ nhìn xem, người đó có phải là A Hoa hay không?" Đế Cửu Diên hai tỷ đệ cũng không chịu lạc hậu, lúc này nàng đang nhíu mày nhìn nữ nhân áo tím kia, nghi hoặc hỏi đệ đệ.

"Không phải đâu? Hoa hộ pháp chẳng phải vẫn luôn đi theo đại ca hay sao? Làm sao có thể xuất hiện ở nơi này, còn trong bộ dạng nhếch nhác đó?" Đế Thanh Hàn cũng đi theo nhìn lại, không quá tin tưởng mà lắc đầu.

Người kia theo ấn tượng năm đó của hắn là tuyệt diễm phong tư, dung mạo đẹp nhất trong các đại hộ pháp, hơn nữa thân pháp nhanh nhẹn. Sao có thể là tửu quỷ người không ra người, quỷ không ra quỷ này?

"Bất quá, hình như nàng cùng nam nhân kia có quan hệ." Đế Cửu Diên lại nhìn về bóng lưng của Mạc Túc đi đằng trước, như suy tư gì nói.

"Tỷ, ngươi có nhớ hay không, tiểu Hồng từng nói có rất nhiều thúc thúc chăm sóc bọn họ. Chẳng lẽ nam nhân này cũng là một trong số đó?" Đế Thanh Hàn nhìn nam nhân mang mặt nạ câu nhân kia, nhịn không được chậc lưỡi hít hà.

Không được, bên người đại tẩu có quá nhiều lạn đào hoa. Làm em út tri kỷ, hắn có nên thay đại ca chém bớt một ít không nhỉ?

Bất quá hắn lại rùng mình rụt cổ, e dè nhìn nam nhân kia, giống như... đánh không lại.

Vì sao nam nhân bên người đại tẩu, thực lực đều cao cường như thế.

Mạc Nhất là một cái, hiện tại lại thêm một cái nữa.

Đế Cửu Diên cũng nhíu mày, đường cong này quả thật có thể kẹp chết một con ruồi. Nàng nhìn cái ống đen trên người nam nhân kia, nghi hoặc hỏi:

"A Hàn, đệ ngao du thiên hạ nhiều năm, có biết đồ vật kia là cái gì không? Lực sát thương khủng bố như thế."

Đế Thanh Hàn lúc này cũng nhìn thấy, ánh mắt trợn trừng như thấy quỷ, lắp ba lắp bắp nói:

"Tỷ... đệ gặp qua thứ đồ kia... trong tay Yến Minh Ly, có một cái như vậy. Mỗi lần nàng đem đầu của nó chĩa vào đệ, đệ đều có thể cảm giác như mình đứng ở vực sâu, mà vật kia có thể bắn thủng đầu của mình. Tại sao nam nhân này, lại có thứ đồ đó?"

"Thứ đó... gọi là gì?" Đế Cửu Diên thần sắc ngưng trọng hỏi.

"Hình như gọi là súng. Bất quá người có được nó rất ít. Là đồ định chế của Viêm Tinh Thành. Chỉ vì người quen thuộc hoặc hộ vệ trong thành chế tác. Tin tức này đệ cũng tình cờ từ miệng của Yến Minh Ly mà biết được." Đế Thanh Hàn hít sâu một hơi, nhớ tới nữ nhân không biết xấu hổ nào đó, hắn lại nghiến răng nghiến lợi.

"Xem ra, vị tẩu tẩu tương lai này của chúng ta có thân phận không bình thường nha!" Đế Cửu Diên lại nghĩ nhiều hơn hắn, ánh mắt sâu hoắm nhìn bóng lưng của nữ tử.

Viêm Tinh Thành, nàng cũng nghe sư phụ nói qua. Hơn nữa trong tay nàng, còn có một món Địa cấp vũ khí do bên kia luyện chế đây.

Sư phụ mỗi lần nhắc tới nơi đó đều là mắt sáng rỡ, khen không dứt miệng.

Thật không biết một luyện dược sư như hắn, làm sao có thể đối với một môn luyện khí nảy sinh hứng thú như vậy?

"Thân phận không bình thường mới xứng đôi đại ca, nếu không làm sao chịu được độ nghịch thiên biến thái của hắn chứ!" Đế Thanh Hàn bĩu môi nói.

"Cũng đúng!" Đế Cửu Diên nhìn thoáng qua đệ đệ ngả ngớn này của mình, lần đầu tiên gật gù công nhận lời nói của hắn.

Hai người vừa đi vừa nói, lúc này cùng bốn người Mạc Túc và Lam Vân đại sư đứng ở trước bậc thềm của Nguyệt Lâu, chứng kiến một cảnh tượng kỳ ba.

"Chậc! Soái ca nha! Đến hôn một cái nào!" Mặc kệ một đám tín đồ Ma Điện hung thần ác sát cùng với người xung quanh, nữ tử áo tím bỗng chốc ôm lấy cổ của Mạc Cửu, ngón tay vân vê mặt nạ sau đó giật xuống, ánh mắt mê ly, hành động càng thêm càn rỡ.

Trạng thái này, hiển nhiên là say không nhẹ.

Mạc Cửu một tay ôm eo nàng, tay còn lại bắt lấy móng vuốt không an phận của người nào đó, cũng không buồn quan tâm mặt nạ bị gỡ xuống, mà cười khổ nói:

"Nữ nhân, ngươi thật là một chút cũng không bớt lo, thay ta chọc một cái phiền toái như vậy. Sau này còn như thế nào kinh doanh đây." Mạc Cửu thở dài nói, dư quang thoáng nhìn bốn người Mạc Túc đứng ở ven đường xem diễn, tâm muốn chết đều có.

Một nữ nhân đến thanh lâu uống rượu còn chưa tính, thường xuyên trêu chọc nam quan thì cũng thôi đi, hôm nay không biết bị cái gì kích thích, vậy mà giết người rồi, hơn nữa thân phận đối phương còn không bình thường, hại hắn không biết làm sao đối mặt với chủ tử.

Nhà thanh lâu này là hắn kinh doanh nhiều năm ở Thiên Nguyệt Thành, mặt ngoài là chốn ăn chơi đàng điếm, nhưng kỳ thực ngầm là cơ quan tình báo, từ miệng của vô số đại quan quyền quý, công tử ca bộ đến rất nhiều tin tức về Thiên Nguyệt vương triều.

Hiện tại thanh lâu thọc ra cái sọt lớn như vậy, chưa biết kế tiếp Ma Điện trả đũa ra sao. Chỉ bằng đối diện với ánh mắt cười như không cười của chủ tử, hắn liền cảm thấy lòng dạ bất an rồi.

Nhưng mà trơ mắt nhìn nữ nhân này rơi vào nguy hiểm, hắn lại không đành lòng. Mặc dù nàng có điểm không đứng đắn, cả ngày cũng chỉ biết uống rượu chọc trai, nhưng cũng coi như là nửa cái bằng hữu của hắn. Nhiều năm tới nay đã quen nàng bộ dạng say khướt lèm bèm ở thanh lâu của hắn. Thân cô thế cô không nơi nương tựa, thật là quái đáng thương. Bởi vậy hắn mới ra tay giúp một chút.

Cảm nhận được nữ nhân này ở trong lòng hắn cũng không an phận, cọ tới cọ lui, trong lòng dâng lên cổ hỏa khí nhưng bị hắn cưỡng ép đè xuống, hai cánh tay cùng lúc khóa lại người nào đó.

Mệt hắn là một quân nhân chính quy, niệm lực cường đại, nếu không bộ dạng của nữ nhân này, ôn hương trong lòng ngực, ai mà kiềm chế nổi.

Nữ nhân áo tím cọ quậy một hồi, nhưng thấy không hiệu quả nên cũng yên lặng xuống, vậy mà gục đầu vào ngực của Mạc Cửu mà ngủ rồi.

Mạc Cửu dở khóc dở cười, trong lòng cảm thán thật là đời trước thiếu nợ nữ nhân này.

Nhưng, hắn cũng chính sắc lên, lần lượt nhìn qua đám tín đồ của Ma Điện rồi nói:

"Nàng chỉ là uống say không khống chế được mới lỡ tay giết người, tuyệt đối không phải cố ý, nếu như các ngươi muốn tính sổ thì cứ trực diện tìm ta. Dù sao đà chủ của các ngươi cũng chết ở thanh lâu do ta kinh doanh, việc này ta cũng nên có trách nhiệm. Các ngươi trở về hỏi lại người phía trên muốn bồi thường như thế nào?"

"Hừ! Rõ ràng là ngươi khinh người quá đáng, trước cho người giết đà chủ, hiện tại lại giết người của chúng ta. Việc này chỉ bằng mấy câu lời nói suông là có thể giải quyết. Ngươi cho rằng Ma Điện chúng ta là mèo bệnh hay sao?"

"Đúng vậy! Giết người thì đền mạng. Hôm nay nếu ngươi không cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng thì đừng mong an ổn."

"Giao ra nàng! Nàng là hung thủ giết đà chủ. Bọn ta phải bắt nàng trở về xử trí!"

"Một chủ nhân của thanh lâu quèn mà muốn cùng Ma điện cò kè mặc cả, ngươi bao lớn mặt mũi?"

"..."

Sau khi Mạc Cửu nói xong, thì một đám tín đồ cũng nhao nhao đáp lại, mỗi người biểu tình kiêu căng, khịt mũi coi thường, căn bản là không để Mạc Cửu vào trong mắt.

Mạc Cửu khóe môi nhếch lên, mắt đào hoa xẹt qua một tia nguy hiểm, lạnh lùng nói:

"Các ngươi tựa hồ đã quên hắn là chết như thế nào rồi nhỉ? Cũng được, nếu các ngươi đã muốn theo hắn thì Cửu gia ta đây chỉ còn cách thành toàn. Chỉ cần các ngươi chết rồi thì phân điện điện chủ của các ngươi cũng tự động tìm đến ta thôi!"

Vừa dứt lời, hắn nương một tay ôm lấy nữ nhân trong ngực, tay còn lại móc ra súng laser chĩa thẳng vào đám tín đồ.

"Ngươi..." Đám tín đồ nào nghĩ tới Mạc Cửu vậy mà không sợ uy hiếp, còn không ấn lẽ thường ra bài, đối diện nòng súng đen ngòm, một đám không khỏi biến sắc mặt, từ đỏ thành trắng, tức mà không nói gì được.

Bọn họ đương nhiên biết người dẫn đầu là chết như thế nào. Không thấy thể xác của hắn nằm trơ trọi giữa đường sao, giữa trán còn thủng một lổ to, chết không nhắm mắt, mà nguyên nhân gây ra, còn là cái ống đen thùi lùi trên tay nam nhân kia.

Kia rốt cuộc là vũ khí gì, khó lòng phòng bị không nói, tốc độ còn quỷ dị mà nhanh nhẹn.

Cho nên hiện tại đối mặt với nó, đám tín đồ cơ hồ là sợ tới mức lùi bước, không còn dám coi khinh nữa.

"Ngươi! Ngươi cho ta chờ!" Một người trong đàn tín đồ thả ra một câu uy hiếp hung ác, sau đó lôi kéo những người khác chạy mất xác, ai cũng không quản người nằm chết trên đất kia.

"Một đám nhát gan sợ chết!" Mạc Cửu khinh thường lầm bầm, cất đi súng laser, sau đó cúi người bế lên nữ nhân áo tím, bước chân chậm rãi lại gần Mạc Túc, cười khổ một tiếng:

"Chủ tử! Cho ngài chọc phiền toái."

Mạc Túc thấy đám người trong tửu lầu đều nhìn lại đây, ánh mắt tò mò, kinh nghi bất định, nàng nhíu mày nhìn thoáng qua nữ nhân say đến bất tỉnh nhân sự nào đó, nói:

"Trước mang nàng lên lầu rồi nói sau!"

Ba người chủ tớ cùng hai đứa nhỏ vào trở lại Nguyệt Lâu, theo Mạc Túc lên lầu.

Mà hai tỷ đệ khi nhìn thấy dung nhan của nữ nhân áo tím thì cũng kinh sợ không thôi:

"Tỷ, thật sự là Hoa hộ pháp!" Đế Thanh Hàn hít hà một hơi, kinh ngạc nói.

"Nàng như thế nào sẽ trở thành bộ dáng này? Đi, đi lên xem thử!" Đế Cửu Diên cũng khiếp sợ không thôi, sau khi vuốt cằm suy tư thì kéo đệ đệ theo sau.

Lam Vân đại sư không trộn lẫn vào việc này, mắt thấy náo nhiệt đã hết, hắn sờ sờ cái bụng vì ăn no mà nhô lên, có chút phân vân nhìn trời.

Rốt cuộc là đi dạo hay là trở về phòng đây?

Mà ở một góc nào đó trong Nguyệt Lâu, hai huynh muội Mục Thanh, Mục Tiêu Tương cũng khiếp sợ không thôi, lúc này hai người đang trò chuyện:

"Ca, ngươi có thấy hay không? Là vũ khí đó! Là người của Viêm Tinh Thành!" Mục Tiêu Tương thấp giọng nói, nhưng trong thanh âm mang theo hưng phấn rõ rệt.

"Ừ, ta thấy. Nhưng tựa hồ hắn đối với nữ nhân kia có hơi tôn kính. Cũng không biết nàng là ai?" Mục Thanh nhíu mày trầm tư, bởi vì khoảng cách khá xa nên hắn không nghe rõ Mạc Cửu nói gì với Mạc Túc, nhưng thái độ cung kính như vậy, không khỏi khiến cho hắn sinh ra tò mò.

Người ở nơi kia tựa hồ chỉ có đối với thành chủ mới cung kính và chấp hành mệnh lệnh, nhưng hôm nay hắn thấy cái gì?

"Khẳng định là họ hàng, cũng có thể là phu nhân của thành chủ chứ? Ca ca, ngươi không thấy có hai đứa nhỏ đi theo sao? Hơn nữa bên người nàng đi theo nam nhân kia cũng biết không phải dạng người tầm thường, khẳng định là bảo vệ nàng rồi. Ca! Thành chủ chúng ta gặp qua, nhưng thành chủ phu nhân chúng ta chưa gặp đâu? Nếu không? Đi nhìn một chút?" Mục Tiêu Tương xoa xoa tay, ánh mắt sáng trưng như hai cái đèn pha, trong đó tràn đầy tò mò hưng phấn.

"Hiện tại không tốt lắm! Nếu mạo muội đi theo sẽ bị cho rằng có mưu đồ. Ngươi cũng biết người ở bên kia không dễ tiếp cận. Vẫn là chậm một chút, đợi nàng xuống rồi qua thăm hỏi đi! Bọn họ tới Thiên Nguyệt Thành có lẽ cũng là vì bí cảnh kia. Sẽ không sớm như vậy rời đi đâu." Mục Thanh chần chờ một hồi, cười khổ nói với muội muội.

"Vậy được rồi! Tò mò chết ta!" Mục Tiêu Tương bóc một nắm đậu phộng bỏ vào miệng, bên má khẽ phình lên, giống như một con hamster, ngửa người dựa vào thành ghế, ánh mắt nóng rực nhìn về phía cầu thang.

Không chỉ riêng nàng, mà trong Nguyệt Lâu những người khác, cũng đồng dạng có tâm tư này. Mặc dù nhìn Mạc Cửu không dễ chọc, nhưng không ngại bọn họ tò mò sao?

Có thể chống chọi với Ma Điện mà không hề sợ hãi, anh hùng nha!